Mục lục
Quang Minh Bích Lũy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo sự mở rộng của bức tranh cuộn này, sự yên tĩnh và đổ nát dần dần bị cuốn đi. Tiếng sấm rền vang ngày càng mạnh hơn, tựa như có một cơn thủy triều vô hình đang được đẩy từ xa đến gần.

Cố Thận tựa hồ nhìn thấy hết thảy vạn vật sinh linh như được sống lại, phá tan mùa đông khô khốc và đem mùa xuân đến. Vô số cỏ xanh đâm chồi, sương tuyết bị phá vỡ tán loạn.

Cậu vô thức điều chỉnh hơi thở của mình.

Mọi âm thanh đều trở nên rõ ràng, kể cả hơi thở của chính cậu. Thời gian dường như trôi chậm lại vào lúc này.

Một cỗ lực lượng vô hình dẫn dắt Cố Thận ngồi xuống, biến thành một ngọn cỏ mùa xuân nhỏ bé trong vùng hoang dã. Khi cậu ngồi xuống, một lớp sương tuyết mỏng đọng lại trên tóc cậu, nhưng rất nhanh bị gió thổi bay đi.

Rất nhiều cỏ bị gió thổi bay.

Mà cậu vẫn lừng lững bất động.

Tại thời điểm này dường như có rất nhiều văn tự được đưa vào tâm trí, lại dường như liên tục có vô số ý tưởng mơ hồ, đường nét đứt quãng, màu sắc nhòe nhoẹt.

Kèm theo đó là tiếng nổ từ bầu trời.

Tiếng sấm mùa xuân vang lên.

Thông tin ồ ạt nổ tung trong tâm trí.

Mưa phùn liên tục rơi xuống, tuy rằng không lớn nhưng lại bao trùm cả cánh đồng hoang vu bát ngát. Những hạt mưa không làm người ta cảm thấy rét lạnh mà ngược lại khiến người ta cảm thấy ấm áp vô cùng.

Đây là cơn mưa mùa xuân, mang toàn bộ thế giới thoát ra khỏi mùa đông.

Những mảnh cỏ rơi xuống, một số dừng lại trên lông mày, đầu vai và tóc của Cố Thận.

Thiếu niên quên hết tất cả, hô hấp trở nên vững vàng như đá. Trong giấc mơ này Cố Thận tựa hồ càng mơ càng sâu. Tinh thần lực chậm rãi tăng lên, mỗi một giây trôi qua đều cảm thấy trong lòng kiên định và thanh thản.

Cô gái mặc chiếc váy trắng nhỏ đứng bên cạnh anh, mỉm cười bầu bạn, lặng lẽ quan sát cậu.

Vô số mảnh cỏ gào thét bay qua rồi bị cơn mưa đánh xuống. Nhưng khi chúng đáp xuống bên cạnh Trử Linh lại biến thành những con số vụn vỡ. Thế giới hoàn mỹ chân thực này, vì có thêm sự tồn tại của cô gái mà tồn tại thêm một vành đai hư ảo không thể tiếp xúc, cũng không thể chạm vào.

Không biết nó đã trôi qua bao lâu.

Cố Thận chậm rãi mở mắt ra, cảm nhận được biến hóa của chính mình.

Cậu cảm thấy mình giống như đã ngủ rất lâu, rất lâu. Thế giới trong giấc mơ này ngược lại rất chân thật.

Loại cảm giác mệt mỏi khi sử dụng Thước chân lý và cả đêm không ngủ giờ phút này hoàn toàn tiêu tan. Trong lòng Cố Thận hiện tại tràn ngập cảm xúc tích cực giống như "xuân đến hồi sinh”.

Cuối cùng cậu cũng hiểu rõ lời mà La sư tỷ nói, thứ có thể giúp cậu kiểm soát sức mạnh siêu phàm, đến cùng là cái gì.

Giấc mơ này giống một bài giảng hơn.

Không có cách giảng dạy nào tốt hơn cách tự mình trải qua. Từ những ngọn cỏ cho đến giông bão, vạn vật sinh linh đều đang dạy cho bản thân cậu cách hô hấp là như thế nào.

Đây là bộ môn chỉ có thể tự mình cảm nhận chứ không diễn đạt bằng lời.

"Thật không thể tin được."

Ánh mắt Cố Thận càng trở nên trong trẻo, rạng rỡ tỏa sáng. Cậu nhìn về phía Trử Linh, trong mắt tràn đầy cảm kích.

Trong giấc ngủ dài này, Cố Thận có thể cảm giác được luôn có người ở bên cạnh mình.

“Đây là “Kinh Trập” mà Cố Trường Trí để lại cho Sở tài quyết.” Trử Linh nhẹ giọng nói: “Nếu tìm khắp năm châu, hẳn là không có phương pháp hô hấp nào phù hợp với người mới hơn so với “Kinh Trập”. Chỉ cần nắm vững phương pháp hô hấp này, thường xuyên rèn luyện tinh thần thì có thể giảm thiểu rất nhiều xác suất 'mất khống chế'."

“Kinh Trập.”

Cố Thận nắm chặt nắm đấm, anh cảm giác trong cơ thể có rất nhiều năng lượng. Tinh thần hiện tại trở nên cực kỳ sung mãn, như thể có nguồn năng lượng vô tận.

Trong sống lưng như ẩn ẩn có một luồng sấm sét.

Giống như hai chữ “Kinh Trập”!

“Khuyết điểm duy nhất chính là, lĩnh ngộ "Kinh Trập" cực kỳ cực kỳ cực kỳ khó khăn.”

Trử Linh liên tục sử dụng tính từ cực kỳ, đồng thời nhìn Cố Thận với ánh mắt phức tạp, rồi nói: “Hầu hết mọi người, cho dù có cơ hội đến thế giới trong mơ này, cũng sẽ không có nửa điểm cộng hưởng, cảm ngộ nào."

Cố Thận cúi đầu nhìn đống cỏ vụn trong lòng bàn tay.

Rất khó sao?

Nhưng bản thân cậu lĩnh ngộ dường như không gặp bất kỳ khó khăn nào. Mọi thứ đều rất suôn sẻ, thậm chí có thể gọi là “đất bằng thẳng tắp, thẳng dóng cương ngựa” để hình dung cũng không ngoa.

"Cô là bởi vì sợ tôi gặp phiền phức nên mới lựa chọn “liên kết tinh thần” sao?" Cố Thận cười nói: "Thực có lỗi, làm cho cô thất vọng rồi.”

Trử Linh từ chối cho ý kiến: “Phải, nhưng cũng không hoàn toàn là vậy.”

"Nếu như tôi không đi vào thế giới của mộng cảnh này, chắc anh đã lĩnh ngộ xong "Kinh Trập", giấc mộng này hẳn là đã kết thúc.”

Trử Linh ngẩng đầu nhìn về phía tận cùng của thế giới sau khi mưa xuân tạnh, mây đen phía xa tan đi. Mây mù tan đi thì chân trời ở cuối tầm nhìn của cô thế mà bắt đầu thu nhỏ lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK