Mục lục
Quang Minh Bích Lũy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vâng."

Cả hai đều gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

“À phải rồi.” Nam Cận tò mò hỏi: “Lúc trước sư huynh xem xong “Kinh Trập” trong vòng bao lâu?

"Bốn tiếng chín phút, kém cô mười phút." Chung Duy cười nói, "Những người trong tòa án có tư cách xem xong "Kinh Trập" đều có thể gọi là thiên tài. Nếu không phải là người siêu phàm hệ tinh thần thì chỉ cần trải qua và thoát khỏi giấc mộng trong vòng mười hai tiếng đã xem như thành công rồi.”

“Đối với các người mà nói bốn giờ đã là một thành tích cực kì tốt.”

La sư tỷ lâm vào hồi ức, khẽ thở dài nói: "Sau này tôi mới biết thời gian đọc “Kinh Trập “ có liên quan đến tiềm lực tinh thần. Lúc đó đọc “Kinh Trập” cũng xem như là một khảo nghiệm. Nếu tôi có thể hoàn thành trong vòng 2 giờ đồng hồ, thầy sẽ yêu cầu tòa án bổ sung đánh giá cấp S. Nếu tôi không chọn sao chép nó, thì đã hoàn thành rồi."

“Trong lòng tôi sư tỷ luôn là một cường nhân có thể so sánh với hạng S." Chung Duy mỉm cười và nói: "Không phải vuốt mông ngựa, mà là nghiêm túc!"

“Được đánh giá là S hay không phải S hiện tại không còn quan trọng nữa rồi.”

La Nhị mỉm cười, nhìn về phía cậu bé đang ngồi sụp ở ghế, hỏi: "Mọi người nghĩ Cố Thận sẽ mất bao lâu để xem xong Kinh Trập?"

Rơi xuống.

Lại tiếp tục rơi xuống.

Không ngừng rơi xuống.

"Phanh ——"

Bừng tỉnh.

Cố Thận mở mắt ra, đứng ở một cánh đồng mênh mông bát ngát vô tận. Cổ xanh đung đưa lay động theo gió. Bầu trời bị những đám mây đen bao phủ, ép xuống rất thấp. Trong những đám mây đầy điện tích vang vọng tiếng sấm mơ hồ. Cả thế giới yên tĩnh, cô quạnh giống như ngày tận thế đang đến gần.

Nơi này là…

Ký ức cuối dùng hiện lên, ngừng lại lúc ngón tay La sư tỷ chỉ vào mình.

"Đây là một giấc mơ được người siêu phàm hệ tinh thần dựng lên.”

Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Cố Thận kinh ngạc quay đầu lại nhìn thấy chiếc váy trắng nhỏ mà bản thân luôn tâm tâm niệm niệm. Chiếc váy bị gió thổi tung lên, để lộ đôi bắp chân trắng hồng và non nớt của cô gái.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Cố Thận.

Trử Linh vuốt mái tóc dài ra sau thái dương, rồi cười hỏi: "Sao, anh không muốn găp tôi sao?"

“Không có không có, làm sao như vậy được?!”

Cố Thận vội vàng xua tay, anh suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói: "Tôi chỉ là không nghĩ tới có thể gặp được cô ở nơi này."

Anh có chút buồn bã.

Nếu đây là giấc mơ mà La Nhị tạo nên cho anh thì mọi thứ bây giờ chỉ là tưởng tượng của bản thân anh sao?

“Mặc dù đây là giấc mơ nhưng mọi thứ xảy ra ở đây sẽ trở thành ký ức thực sự của anh." Trử Linh nghiêm túc nói: "Thực tế và ảo tưởng vốn là hai thế giới có ranh giới mờ ảo, thao túng ý thức tinh thần của thân thể chúng ta. Không ai có thể mô tả chính xác thực thể, hình thái nhưng nó thực sự tồn tại. Trong giấc mơ như vậy, ý thức tinh thần có thể được biểu hiện một cách cụ thể."

Cố Thận lại nhớ đến lần đầu gặp mặt Trử Linh.

Chuyến tàu "001" đó cũng là một giấc mơ sao?

“Về phần nguyên nhân cụ thể tại sao anh lại xuất hiện ở chỗ này thì thời điểm này chưa cần phải tìm hiểu."Trử Linh nhẹ giọng nói: "Cố Thận, anh chỉ cần nhớ kỹ không cần “Deep sea”, tôi cũng có thể “liên kết tinh thần” với anh. Cho nên…”

“Bất cứ khi nào anh cần tôi, tôi sẽ nhất định xuất hiện.”

Cô nhìn về phía Cố Thận: “Nhất định.”

Cố Thận ngơ ngác nhìn cô gái, thế giới trong giấc mơ này, vạn vật rộng lớn như vậy. Vùng đất hoang vu vô tận. Biển cỏ xanh ngát có thể nhấn chìm thiếu niên thiếu nữ, mây đen như muốn sập xuống đang nghiền áp trên đỉnh đầu.

Ở trong thế giới này.

Một con người chỉ nhỏ bé như vậy, hơn nữa còn cô độc.

Nhưng nếu thêm một người nữa vậy thì không còn nhỏ bé đến vậy, cũng không còn cô độc nữa.

"Vèo."

Cố Thận cảm thấy có chút đau đầu, thấp giọng nói: "Tôi nhớ ra rồi, sở dĩ tôi tới nơi này là bởi vì La sư tỷ muốn cho tôi xem một 'đồ vật'. 'Vật' đó là cái gì?"

Đối với vấn đề này.

Trử Linh chỉ cười mà không trả lời.

Cố Thận ý thức được vấn đề này cần phải tự mình tìm ra đáp án. Cậu vươn tay nắm lấy một mảnh cỏ đang đung đưa, tất cả mọi thứ ở nơi này đều rất chân thực. Trên phiến lá còn động lại những giọt sương tuyết trắng, hình như còn chưa tan hoàn toàn.

Dùng sức chà mạnh.

Mảnh vụn băng tuyết bị chà sát tan thành nước.

Những ngọn cỏ bay lên ngày càng nhiều, một số thoát khỏi lớp băng tuyết bao phủ, một số vươn ra chồi non xanh. Thế giới xám xịt đầy cô độc này dưới sự bao phủ của sấm sét, dần dần chuyển sang màu xanh lục, giống như một bức tranh cuộn được điểm xuyết màu sắc.

Trong thời đại điện tử phát triển như một dòng nước lũ mãnh liệt thì đây là cảnh tượng đã rất lâu chưa được nhìn thấy lại. Khu rừng thép ngày nay đầy rẫy những tòa nhà quái vật đầy lạnh lẽo, thô ráp. Một ngọn cỏ mùa xuân sẽ nhanh chóng bị giẫm nát, một mảnh đất mới sẽ sớm bị nhổ bật gốc. Cho dù đó là một khu vực cằn cỗi chưa phát triển, cũng khó có thể nhìn thấy một dải lớn cánh đồng hoang vu bát ngát như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK