Nam Cận bước ta với tốc độ rất nhanh, hoàn toàn không giống như bên cạnh có có một chàng trai cao lớn đang ôm lấy eo cô, bởi vì khoang tàu bị lật ngược, lúc này cô như một miêu nữ bay trên mái nhà, cả thế giới đều đảo lộn, nên chỉ có mình cô ấy giữ được thăng bằng.
Nín thở và tập trung tinh thần, hai tay chém đao thành hình chữ nhật.
Lưỡi kiếm rực lửa xuyên qua bóng tối.
“Keng, keng, keng” ba tiếng lanh lảnh vang lên!
Con cốt đao đã chặn lưỡi kiếm!
Nhưng tiếng đau đớn gầm gừ trong cuống họng của cô gái cao lớn, Cố Thận có thể nhìn thấy rất rõ máu chảy ra từ bộ lễ phục màu đen của cô ta.
Nam Cận rút dao cùng lúc đó đôi mắt của Nam Cận dần mất đi nhiệt độ, hóa thành băng.
Cô cũng không hiếu thắng, nhưng sau một pha đột phá phản công thành công khiến mũi dao của cô cắm chính xác vào ngực của người cô gái cao lớn kia. Khi đó bàn tay của Nam Cận như tia chớp, năm ngón tay của cô nắm chặt lấy cổ áo của Cố Thận kéo lên, khi khoang tàu bị lật nghiêng 90 độ, cô ấy ngỗi xổm dậy, đá vỡ tấm kính cường lực, giống như cá lặn xuống nước.
Thủy tinh vỡ vụn, ánh sáng của thủy tinh loang ra như biển sâu có rong biển đang trôi nổi.
Chiếc tàu trật bánh ray giống như tàu ngầm đang nổi lên, chỉ có điều đây là mặt đất, không phải là đại dương.
Khoang tàu lăn, trật ra khỏi đường ray, giống như một tảng đá lớn lăn xuống, không ngừng va chạm với mặt đất, ánh sáng như hàng nghìn vòng tròn tỏa ra, khoảnh khắc phút cuối cùng trước khi tàu va chạm, trong màn đêm thấy hai bóng người nhảy ra ngoài thoát hiểm, tiếp đất trên bãi cỏ trước mặt.
Nam Cận phủi bụi từ áo khoác của mình, ánh mắt của cô nhìn vào chiếc tàu đang trượt dài bốn năm trăm mét sau khi trật khỏi đường ray, chiếc tàu kia không có động tĩnh gì, im lặng như tờ.
Khói bụi bốc lên, cô vẫn cẩn thận, từ bên trong áo rút rút ra con dao thứ ba, đồng thời lạnh lùng báo cáo: “Đã cứu mục tiêu ra ngoài, A-009 còn ở trong khoang tàu.”
Ngụy Thuật rất nhanh chóng đáp lại: “Phong tỏa quanh đó, bên hỗ trợ đang đến, đừng cho cô ta trốn thoát.”
Nam Cận đồng ý.
“Răng rắc.”
Sau khi thấy sự im lặng chết chóc của toa tàu kia, Nam Cận từng chút một tiến lại gần, cô cũng rút ra thanh dao thứ tư. Hai tay cầm dao cô ấy cảm thấy an tâm hơn nhưng vẫn còn cảm giác khó chịu.
Nam Cận cúi đầu, phát hiện ra lý do: “Cậu định ôm đến khi nào?”
“Tôi có thể ôm lâu hơn chút không?” Chàng trai trẻ như không xương ôm chặt lấy đùi cô, ngượng ngùng xoa xoa hai má của mình, cố nở một nụ cười nịnh nọt: “Chị đại, tôi rất sợ.”
Biểu cảm này thật sự là sợ hãi sao?
Rõ ràng lúc mình khoang toa tàu thì cậu ta đang nói chuyện rất vui vẻ với A-009.
“Năng lực của A-009 là ô nhiễm.” Sắc mặt của Nam Cận không chút thay đổi: “Bình thường chỉ cần tiếp xúc thì cô ta có thể khiến mọi thứ bị ô nhiễm, nhưng không thể áp dụng trên dao, kiếm, kim loại, súng ống và cả con người.”
Cố Thận nhớ lại cảnh tượng cuối cùng ở trên khoang tàu lửa cô ta cười với mìn, không nhịn được thân thể run lên.
Ô nhiễm?
Chuyện này thật đáng sợ, mình còn tiếp xúc với cây thước đó, không biết có bị gì không?
“Vừa rồi khi chiến đấu với cô ta không biết bộ quần áo này có bị chạm vào hay không.”
Với một câu nói bâng quơ của Nam Cận, Cố Thận liền buông áo cô ra như tay của cậu đang bị bỏng.
“Chị đại tiếp theo còn trận chiến mãnh liệt khác, cố lên cố lên” Cố Thận ở một bên hồi hộp, cẩn thận hỏi: “Em đây năng lực có hạn, hay là em rút lui trước?”
Nói thật là cậu chỉ muốn chạy trốn ngay bây giờ.
Thần tiên đánh nhau thì tốt nhất mình không nên tham gia vào.
“Còn muốn xem cậu chạy được bao xa.” Ánh mắt của Nam Cận nhìn chàng trai trẻ nói: “Tôi nghĩ sang năm thì tôi sẽ đốt vàng mã đúng giờ cho cậu.”
Cố Thận: “? ? ?”
“Nơi này đã bị phong tỏa, đề nghị cậu tốt nhất không nên rời khỏi tầm mắt của tôi bởi vì tôi không lường trước được khả năng của A-009. Tính cách của cô ta điên cuồng và cố chấp, nếu đã có ý định giết ai đó, thì dù có trốn xa đến cỡ nào thì đều không thể thoát được.”
Nam Cận nhẹ nhàng cắm hai con dao xuống dưới cỏ, đeo đôi găng tay lụa trắng như tuyết, sau đó lại cầm dao lên lần nữa, trở về tư thế chiến đấu đối mặt với chiếc khoang tàu vẫn đang im lặng phía bên kia. Giọng của cô trầm xuống nói ra lời cảnh cáo cuối cùng: “Trước khi có quân đội cứu viện đến, tôi chỉ có thể bảo vệ trong một không gian nhất định, chạy càng xa thì càng dễ chết.”
Gió ban đêm bắt đầu thổi.
Mắt thường cũng có thể nhìn thấy được một luồng ánh sáng bạc đang tỏa ra từ trong bóng tối, giống như những đốm lưu huỳnh cháy quấn quanh hai con dao của cô, Nam Cận cầm lên như thể một vòng tròn bụi khi trong ngân hà.
Cố Thận nuốt nước bọt, cậu không nghĩ là mình đủ kiến thức để giải thích được việc làn khí trắng lưu động như vậy, đây rốt cuộc là vật gì?
Chẳng lẽ là “Đao cương” trong truyền thuyết sao?