“Lục Thừa.” Triệu Tây Lai cúi đầu tự giễu: “Lâu rồi mới nghe lại cái tên này. Người này từng là người bạn cũ rất tốt của tôi, bây giờ nghe tên cảm thấy rất xa lạ.” “Thì ra anh muốn nhắc tôi rằng Hoa Xí vốn là của cô ta sao?” Trong giọng nói ông lão không có sự phẫn nộ, chỉ mang chút buồn man mác. “Cũng đúng.” Triệu Lai Tây cười: “Nếu mấy năm nay cô ta vẫn ghim cừu hận trong lòng, mỗi lần nhìn thấy tôi chắc hẳn giống như nhìn tên ăn cắp, cướp...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.