Cố Trường Chí là một cái tên vẫn còn được công nhận cho đến ngày nay.
Đây là người mà cách đây 20 năm về trước được rất nhiều người ở Đông Châu sùng bái. Tuổi còn trẻ đã nổi danh khắp nơi, lập được nhiều chiến công hiển hách. Chỉ là đã rất lâu chưa từng lộ diện trở lại.
Cố Thận hỏi: "Ông ta có quan hệ với Sở tài quyết sao?"
"Tất nhiên rồi. Việc thành lập Sở tài quyết có liên quan rất nhiều đến ngài Cố Trường Chí." La sư tỷ nhẹ nhàng nói: "Thầy có được rất nhiều sự ủng hộ của ông ấy. Trong đó có một thứ rất quan trọng, có thể giúp cậu kiểm soát sức mạnh siêu phàm."
Cô ấy dường như đang suy nghĩ về cách để hình dung về nó.
Dùng từ "đồ vật" thực sự không quá phù hợp.
Nhưng không có tính từ nào phù hợp hơn nó.
"Là vật phong ấn sao?" Cố Thận có chút tò mò.
"Không." La sư tỷ lắc lắc đầu.
“Sau khi cậu xem qua cậu sẽ biết.” Cô duỗi ra một ngón tay, sờ sờ lông mày của Cố Thận.
Ông…
Toàn bộ sân huấn luyện trong nháy mắt an tĩnh lại.
Tiếng gió, tiếng nước, cùng tiếng vỗ cánh của côn trùng bay đều được phóng đại vô hạn. Cả thế giới chìm trong sự mâu thuẫn giữa sự im lặng tột độ và tiếng ồn ào tột độ còn Cố Thận chỉ cảm thấy bản thân mình buồn ngủ dâng trào. Mi mắt trong nháy nhất thời nặng như chì, mang theo sức nặng cả ngàn vạn cân, cả người trụy xuống rơi vào trong mây mềm nhũng.
Đây có phải là bị thôi miên không? Mình không thể cứ thế mà ngủ thiếp đi!
Trong tích tắc, Cố Thận giãy giụa muốn làm cho bản thân thanh tỉnh lại.
Nhưng vô dụng.
Sức lực kéo cậu vào mộng cảnh thực sự quá cường đại, căn bản không thể kháng cự.
“Tiến vào giấc mộng rồi.”
Thời khắc mấu chốt, Nam Cận vươn một tay đỡ thiếu niên đang trực tiếp ngã xuống đất lên. Mang cậu ném lên bên mép ghế huấn luyện. Cố Thận cúi đầu chìm vào trong giấc ngủ say, thở một cách nặng nhọc.
“Thật đúng là không đơn giản, thế mà vẫn có thể dãy dụa một chút.”
La sư tỷ cười nói: “Xem ra là tiểu tử này có bí mật, bất quá tôi không có hứng thú đối với bí mật nhỏ của cậu ta.”
"Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên khi quyết định gia nhập Sở tài quyết, tôi chỉ đạt được đánh giá cấp A."
La Nhị rơi vào hồi ức, khẽ cười nói: "Để an ủi, sư phụ cho tôi xem “Kinh Trập". Tôi còn ở trong mộng kia thiếp đi tám tiếng đồng hồ, năm đó người nhanh nhất chỉ mất hai tiếng rưỡi. "
"Sư tỷ."
"Người mà sư tỷ đang nói đến là Hàn Đương đúng không? Cậu ta không thể so sánh với cô."
Chung Duy trịnh trọng nói: "Trong lúc ở trong mộng, cô không chỉ xem xong “Kinh Trập " mà còn sao chép toàn bộ. Cho đến nay, toàn bộ Sở tài quyết chưa từng có ai có thể làm được loại chuyện này."
Giấc mơ tâm linh mang tên “Kinh Trập” không thể diễn tả bằng lời cũng không cách nào tái hiện bằng phương tiện kỹ thuật.
Nếu muốn cảm ngộ chỉ có thể mượn nguyên bản mà Cố Trường Chí để lại trong Sở tài quyết. Để có thể xem được nó thì cần có một số quyền hạn, tư cách và cống hiến.
Nhưng mọi thứ luôn có ngoại lệ.
"Cho nên "Kinh Trập" của chúng ta là do sư tỷ sao chép trong mộng. Thầy cũng không còn sử dụng bản gốc của Sở tài quyết nữa rồi.”
Nam Cận lộ ra vẻ mặt giật mình .
Sư tỷ thực sự đã tái tạo hoàn toàn cảnh trong Kinh Trập.
Cô cau mày nói: “Tên Hàn Đương nghe quen quen, hình như đã nghe ở qua đâu rồi.”
"Học sinh yêu thích của Chu Vọng, được gọi là 'Con hổ biết cười”, tính cách hỉ nộ vô thường. Sư phụ Chu Vọng của anh ấy luôn nghĩ về vị trí trưởng ban xét xử của thầy." Chung Duy tức giận nói: "Cuộc họp buộc tội thầy lần này là do bọn họ khởi xướng, chỉ khi thầy từ chức Chu Vọng mới có thể lên sân khấu thay thế. Bởi vì lần này sử dụng lệnh đặc xá đã bị họ bắt được nhược điểm. Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì chắc chắn họ sẽ theo dõi chặt chẽ trong buổi xét duyệt của Cố Thận."
Nam Cận có chút trầm tư.
Xét về tư cách, danh vọng và thực lực thì Chu Vọng là một trong số rất ít nhân vật lớn trong sở có thể cùng đối chọi gay gắt với thầy. Chỉ là hai người từ xưa đến nay luôn không hợp. Bọn họ chưa bao giờ gặp mặt nhau chứ đừng nói là hợp tác, học trò dưới trướng cũng mơ hồ xảy ra đối đầu và tách biệt nhau.
Học trò dưới trướng đời đầu của ngài Thụ có La sư tỷ là khuôn mặt đại diện.
Mà học trò dưới truớng đời đầu bên phía Chu Vọng là Hàn Đương.
"Cuộc họp trực tuyến tối qua rất căng thẳng."
Vấn đề của Cố Thận đã thu hút quá nhiều sự chú ý, một số người đầy ý định xấu đang lo lắng không có nơi để phát tác." Chung Duy thở dài: "Cuộc họp tối qua đã quyết định xét duyệt Cố Thận ở thành phố Đại Đằng. Không biết Hàn Đương có tham gia vào gây thêm rắc rối không.”
“Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn."
La sư tỷ khoát tay áo nói: "Hàn Đương thì tính là cái gì, chuyện của hắn không nên nói cho Cố Thận biết, miễn tạo thành áp lực quá lớn cho anh ấy.”