Mục lục
Quang Minh Bích Lũy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khởi đầu quen thuộc.

Nhưng lần này ngón tay của Ngụy Thuật gõ gõ lên mặt bàn, tức giận nói: “Thành thật chút, nhanh nói đi!”

“Nếu nói là nữ, anh tin được sao?”

Cố Thận chỉ chỉ vào trang phục bệnh nhân đang mặc trên người của mình, sắc mặt cũng nghiêm túc hơn: “Tôi là bệnh nhân, vừa tỉnh dậy khỏi giường, mấy người có thể nhân từ hơn hay không?”

“Cố Thận lần thẩm vấn này rất nghiêm túc, yêu cầu cậu phối hợp.” Ngụy Thuật hạ tông giọng, hung hăng đe dọa: “Cậu có biết người ở bên ngoài kia là ai không? Là Thẩm phán trưởng phụ trách quản lý nhà giam khu Thanh Hà!”

“Thẩm phán trưởng?”

Cố Thận nhún vai, tỏ vẻ không biết nên cũng không có gì sợ hãi.

“Về vụ án hỏa hoạn diễn ra 28 tiếng trước” Ngụy Thuật giãn khoảng cách ra, lạnh lùng hỏi: “Điểm phát xảy ra hỏa hoạn đầu tiên là từ phòng của cậu, vì sao cậu so thể sống sót, và làm sao cậu có mặt trên sân thượng?”

“Ngài Ngụy Thuật, tôi là người sống sót, cũng là người bị hại, anh hỏi vậy thì làm khó tôi rồi.” Cố Thận ngẩng mặt lên, vẻ mặt vô tội, nhìn về phía đang bị giám sát, chậm rãi mở miệng nói: “Còn tại sao lại có mặt trên sân thượng vào lúc trời mưa sao, tôi lên sân thượng để lấy quần áo, lý do đơn giản vậy thôi, được chứ?”

Rõ ràng là nó không hợp lý!

Có người nào lại đi lấy quần áo lúc 3-4 giờ sáng trên sân thượng?!

Nhưng Ngụy Thuật lại không có cách nào phản bác lại lý do đó, vì quả thực khi đó trời mưa.

“Đùng đùng đùng.”

Cửa phòng thẩm phán sau khi bị gõ ba cái thì được mở ra, nhìn thấy bóng dáng của Thẩm phán trưởng, Ngụy Thuật lập tức đứng dậy, anh ta muốn nói gì đó, nhưng người kia đã vỗ vỗ vai anh, “Ngụy Thuật, tôi đã xem xong hồ sơ, cậu làm lắm, mấy ngày nay vất vả rồi.”

Cuối cùng Ngụy Thuật thở dài, thực thức thời đứng dậy rời khỏi.

Trong phòng thẩm vấn chỉ còn lại hai người là Thẩm phán trưởng và Cố Thận.

“Cố Thận, tôi vừa xem xong hồ sơ vụ án.”

Ông ta ngồi xuống, đem hồ sợ vụ án đặt trước mặt, ông ta nâng tay lên, ý cho người tắt camera theo dõi đi, ánh sáng của màn hình bên cạnh góc cũng đã tắt.

Cố Thận nheo hai mắt lại.

Cậu hiểu việc này có nghĩa là nội dung cuộc thẩm vấn lúc này sẽ không có người thứ ba biết được.

“Bây giờ, nơi này chỉ còn hai người chúng ta, thoải mái đi.”

“Nhân lúc lão già đáng ghét chưa đến đây.” Thẩm phán trưởng nâng hai tay lên, cằm tựa vào đó mỉm cười nói: “Chúng ta sẽ có một cuộc nói chuyện chân thành, cậu thấy sao?”

Một tập hồ sơ vụ án bị Thẩm phán trưởng đổ lên trước mặt Cố Thận.

Không cần xem cũng biết, trong túi văn kiện là chi tiết hai vụ hán “A-009” và “Trận đại hoả hoạn” do phía chính phủ ghi lại.

“Nếu ông muốn hỏi tôi về chi tiết trong hồ sơ” Cố Thận lắc đầu: “Tôi chỉ có thể nói cho ông rằng tôi vô tội. Chân tướng sự việc thật sự giống như trong hồ sơ ghi lại.”

Ông lão nở nụ cười.

“Ai để ý chân tướng?”

Câu trả lời này nằm ngoài dự liệu, làm cho Cố Thận kinh ngạc ngẩng đầu.

Dưới mũ cảnh sát là một đôi đồng tử thâm thuý như biển đen.

“Hồ sơ là người viết, chân tướng cũng là như vậy.” Thẩm phán trưởng mặt không chút thay đổi nói: “Vốn dĩ thái độ đối đãi với các nhân vật có nguy hiểm cao tại ngục giam đều giống nhau. Thà rằng giết nhầm một vạn, cũng không bỏ sót. Trận đại hoả hoạn hôm qua, tạo thành thương vong mấy chục người, trong đó có thêm hai người siêu phàm. Tính mạng của những người này hoàn toàn có thể tính lên trên đầu anh. Lần đầu thức tỉnh năng lực, lại tạo thành thương vong lớn như thế. Thứ nghênh đón anh không phải là giám thị, mà là giam giữ.”

Không khí ngưng trọng.

Cố Thận muốn dời ánh mắt mình ra khỏi đôi mắt dưới mũ cảnh sát ấy, nhưng giống như có một cỗ ma lực vô hình cố định cậu. Cậu chỉ có thể đối diện với Thẩm phán trưởng, mỗi một giây đều dài giống như một thế kỷ.

Trước khi Nam Cận rời khỏi có nói cho anh, Thụ tiên sinh rất nhanh sẽ tới.

Người thẩm vấn kế tiếp, nếu cậu không thể ứng phó, chỉ cần bảo trì yên lặng là được.

Nhưng thực hiển nhiên cô không dự đoán được, sự kiện lần này sẽ kinh động nhân vật có cấp bậc như “Thẩm phán trưởng” tự mình giá lâm.

Sự tình đến đây đã không còn thoải mái như dự đoán trước đó.

Vị Thẩm phán trưởng này nắm giữ quyền lực rất lớn.

Dựa theo lời ông ta nói lúc trước, chân tướng là người viết. Lấy thân phận của Thẩm phán trưởng, chỉ cần một mệnh lệnh, vậy thì chân tướng của trận hoả hoạn này sẽ được viết dựa theo ý ông ta.

Cậu cần chống đỡ được tới lúc “Thụ tiên sinh” đuổi tới nơi. Cố Thận hít sâu một hơi, tự nhắc bản thân phải thả lỏng.

Tình huống hiện tại thực không ổn, nhưng càng khẩn trương chỉ làm sự tình càng hỏng bét.

“Cố Thận, anh mới mười bảy tuổi. Cuộc đời của anh còn rất dài, chẳng lẽ muốn trôi qua như vậy?”

Thẩm phán trưởng dừng trước thân thể căng thẳng của thiếu niên, bỗng nhiên nhíu mày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK