Mục lục
Quang Minh Bích Lũy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian thực tế chỉ là 1 phút thế nhưng bây giờ mỗi khắc, mỗi giây đều có thể là giới hạn cuối cùng của Nam Cận.

Mỗi lần A-009 tấn công, đều đẩy cô ấy đến giới hạn của thể lực, trước khi đội cứu viện đến thì cô ấy có thể gục ngã bất cứ khi nào.

“Vì sao A-009 lại trở nên điên cuồng như vậy?”

Trong một lúc mọi thứ đều ngưng động và lặng im thì Ngụy Thuật kết nối với Deep sea, bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này.

Đồng thời anh cũng mở lên các hình ảnh của đường tàu điện ngầm số 13 và liên tục mở liên kết với Deep sea, một lượng lớn thông tin được truyền vào não anh.

Ngụy Thuật nhíu mày.

Một lượng lớn thông tin bị hư hại, hình ảnh không còn nguyên vẹn, không biết đã bị ngoại lực nào tác động đến.

Sau đó đồng tử của anh chậm rãi co lại, may mắn thay anh đã tìm thấy được một màn hình theo dõi, ở trong đó có thể thấy được A-009 hiền dịu lạ thường, nói chuyện rất êm tai cùng với chàng trai tên Cố Thận kia.

“60”

“59”

Nam Cận nhắm chặt hai mắt lại mỗi giây dài như một năm.

Nhưng cô vẫn có thể cố gắng, hai má cô đã nhuốm đầy máu cùng với hàng nước mắt lăn dài, hai thanh đao dài của cô gần như vỡ vụn, những văn tự trên đó cũng tiêu tan không còn dấu vết.

Cô tựa như người chết đuối không biết trôi về đâu, hay đổ sập xuống bất cứ lúc nào, lời hứa “1 phút” của Ngụy Thuật là cọng rơm duy nhất mà cô có thể nắm lấy được ngay lúc này.

“40”

“39”

Khi cô tuyệt vọng thì bỗng có một giọng nói vang lên.

“Nam Cận bỏ phòng thủ, Lúc A-009 dùng dao tấn công thì lấy Cố Thận làm khiên chắn.”

Nam Cận liếc nhanh về phía chàng trai trẻ.

Cố Thận bên kia đầu óc đang quay cuồng, còn không biết đang có chuyện gì xảy ra.

Phía bên kia đầu day, giọng nói mười phần chắc chắn của Ngụy Thuật: “Tin tưởng tôi.”

“Bùm”

Âm thanh chói tai vang lên, thanh đao dài cuối cùng cũng gãy.

Đã không còn thời gian để suy nghĩ nữa, Nam Cận nhanh chóng rút lui về phía sau, đến bên cạnh chàng trai trẻ.

Ở trước mặt, cô gái cao lớn trong bộ lễ phục đã phá được phòng thủ của các thanh đao, khuôn mặt giận dữ và đang giơ con dao của mình chém xuống.

Trong nháy mắt, Nam Cận đã nắm lấy cổ áo sau của Cố Thận, nhấc bổng anh lên.

“Khốn kiếp”

Đầu óc của Cố Thận trống rỗng, cô gái này quá mạnh, mình có muốn chống đối cũng không thể làm gì được, trong nháy mắt đã bị nhấc bổng lên như bao cát, đặt lên phía trước mặt.

Đây không phải là muốn lấy mình làm khiên thịt chống đỡ sao?

Một trận gió lướn thổi đến.

Cố Thận nhắm hai mắt lại, chuẩn bị cho khoảnh khắc cái chết của mình.

Bỗng nhiên mọi âm thanh đều im bặt.

Sóng yên biển lặng.

Không có gì xảy ra.

Cô gái cao lớn trong tay cầm con dao sắc nhọn, dừng lại trước mặt của Cố Thận, cô ta đang dừng lại hành động tấn công, dưới chiếc áo khoác cùng với chiếc mũ rộng vành, hai ánh sáng màu hồng ở mắt cũng từ từ biến mất.

Nam Cận giật mình khi thấy việc Ngụy Thuật nói hoàn toàn là sự thật, không biết vì nguyên nhân gì, khi dùng chàng trai trẻ này làm khiên chắn, A-009 tự mình dừng lại cuộc tấn công dữ dội.

Dừng lại toàn bộ động tác tấn công, cô gái cao lớn bỗng nhiên im lặng.

Cô ta cũng không tấn công nữa, cũng không trốn đi, chỉ im lặng duy trì sự đối kháng, Cố Thận nhìn ánh mắt của cô gái cao lớn kia, sau đó cô ta cũng thu hồi con dao chặt thịt kia.

“3 2 1…”

Những giây cuối cùng đếm ngược, 1 phút theo lời của Ngụy Thuật đã xong.

Nam Cận ngẩng đầu lên.

“Hô hô hô”

Bầu trời đêm yên tĩnh của vùng ngoại ô đã bị phá vỡ, ở đằng xa vang lên tiếng của động cơ của máy bay trực thăng, những chùm ánh sáng mạnh lần lượt chiếu đến đây, phá vỡ từng tầng mây của màn đêm, tụ lại về phía ba người trên bãi cỏ.

Cửa máy bay trực thăng mở ra.

Nam Cận ngẩng mặt lên, ở ánh sáng chói sáng đó thấy được một khuôn mặt quen thuộc.

“Cứu viện” mà Ngụy Thuật mời đến lại là…

Vẻ mặt của cô ấy phức tạp, thở dài một hơi, căng thẳng đã được thả lỏng.

“Nam Cận tôi thay mặt thành phố Đại Đằng cảm ơn cô, đã thành công giữ chân A-009.”

Nhìn thấy trực thăng đến.

Ngụy Thuật biết rằng nhiệm vụ bắt giữ A-009 sẽ thành công.

Ngụy Thuật rời khỏi phòng điều khiển với trạng thái hồn rời khỏi xác, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Sử dụng Deep sea liên tục, một lượng lớn thông tin truyền đến, để tiêu hóa toàn bộ lượng thông tin khổng lồ này không phải là chuyện đơn giản, huyệt thái dương của Ngụy Thuật nổi cả gân xanh, đau đớn từng cơn, quần áo của anh đã ướt đẫm mồ hôi.

Tâm sức đều hao tổn.

Giờ phút này người đàn ông ấy chỉ có thể yếu đuối ngồi sụp trêm ghế, ngay cả việc cử động ngón tay cũng là quá sức.

Bên tai nghe của cô gái hoàn toàn im lặng.

“…”

Ngụy Thuật biết tại sao cô ấy lại im lặng, anh cười cười nói: “Thật xin lỗi, có một chuyện là việc bắt giữ A-009 lần này tôi đã sử dụng Deep sea và thấy năng lực của A-009 rất mạnh nên đã báo cáo với ngài Thụ, nếu thất bại chúng ta sẽ phải chịu mọi trách nhiệm. Nếu tôi đoán không sai thì bây giờ ngài Thụ đã đến đó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK