Cố Thận phát hiện, bản thân sau một đoạn thời gian vận dụng thước sẽ không thể tập trung lực chú ý, tinh thần bị khuếch tán. Đây là tác dụng phụ khi sử dụng thước, khả năng có liên quan đến chuyện do cậu chưa thuần thục. Cũng liên quan đến lực tinh thần chưa đủ cường đại.
Cố gắng hít sâu vài hơi mới có thể điều chỉnh lại tinh thần.
Đối với cậu mà nói, cố gắng tưởng tượng ra hình ảnh cụ thể cũng không khó. Thước ở trong tay, sử dụng không thành vấn đề.
Nhưng tiêu hao do vận dụng Thước chân lý cũng là một tai hoạ ngầm không nhỏ.
Sử dụng “Thước chân lý” giống như bật mở một công tắc nguồn. Chỉ cần vận dụng một giây cũng tiêu hao không ít lực tinh thần.
Khi nãy chỉ mới có vài giây, bản thân cậu đã có chút không tiêu không được rồi?
Cái này không thể được!
Không biết phía Thụ tiên sinh có môn chuyên huấn luyện lực tinh thần hay không. Cố Thận hạ quyết tâm, hiện tại Thước chân lý như chỗ dựa lớn nhất của cậu, là con bài bảo mệnh chưa lật!
Sau khi trở về, phải nâng cao lực tinh thần mới có thể khống chế tốt được.
“Cô vừa mới nói cảm ứng được có người siêu phàm tiếp cận?”
Cố Thận ngồi khuỵu xuống trong góc âm u, vài phút sau mới hoà hoãn được hơi thở.
“Ừm, đúng vậy.” Giọng điều Trử Linh có chút nghi hoặc: “Chẳng qua hai người siêu phàm này không xuất hiện.”
“Đương nhiên không xuất hiện.”
Cố Thận thấp giọng, cười cười nói: “Xem ra cô cũng không phải toàn năng toàn trí.”
Trử Linh càng thêm hoang mang.
“Người siêu phàm ở lại trấn thủ của Sở tài quyết trúng kế điệu hổ ly sơn, nhưng thật ra đây là gậy ông đập lưng ông.” Cố Thận lời ít ý nhiều: “Người trấn thủ rời đi, cá lớn chân chính mới có thể hiện thân. Mà lúc này, cũng nên thu lưới.”
Trử Linh lúc này mới rõ ràng: “Anh nói là hai người siêu phàm tôi cảm ứng được, trong đó có một người đến từ Sở tài quyết?”
“Đúng vậy.”
“Bên kia làm rối loạn phía trước toà nhà cũ, hắn muốn huỷ diệt hiện trường ở sân thương, không biết mình sớm đã bị theo dõi.” Cố Thận cảm thấy có chút buồn cười: “Loại hành vi này, chúng ta nên gọi tắt là “Câu cá chấp pháp”.”
Vừa dứt lời.
“Oành đùng đùng.”
Tại cửa thông dẫn lên sân thượng, vang lên thanh âm không khí nổ tung.
Hai bóng dáng, một trước một sau xuất hiện ở cửa sân thượng hẹp dài.
Cố Thận ẩn trong bóng đêm, ngẩng đầu nhìn lên thấy được một bóng dáng áo gió quen thuộc, tư thế oai hùng hiên ngang. Tay cầm song đao, bổ chẻ móc đâm, ép cho đối phương không thể chống trả.
“Đêm nay còn có việc quan trọng, không ở cùng anh được.”
Thì ra việc quan trọng mà Nam Cận nói là chuyện này.
Cố Thận nhẹ nhàng thở ra một hơi, may mắn cậu lựa chọn thời cơ chính xác, hơn nữa thoát thân đúng lúc.
Trận chiến này nghiêng về một bên.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau.
Ngàn vạn ánh đao nở rộ trong đêm tối rực rỡ.
Cùng với một tiếng rít thê lương phẫn nộ, bọ ngựa bị chim sẻ bổ một đao ở đầu vai, đính lên trên sân thượng.
Áo gió bay phất phới.
Nam Cận có lực cánh tay kinh người, xoay người chín mươi độ, mũi đao chĩa vào người nam đang giãy dụa. Cô nhẹ giọng mở miệng: “Vẫn động, sẽ giết chết ngươi.”
“Keng.”
Đối phương cắn chặt răng, cúi đầu nhìn vị trí mình đang bị ghim.
Nơi này có mười một tầng, lấy thương thế hiện tại nếu giãy dụa sẽ ngã xuống dưới, lúc đó hắn phải chết không nghi ngờ.
Hơn nữa cô gái điên này có sức chiến đấu quá đáng sợ.
Sau một phen cân nhắc, hắn lựa chọn ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, không tiếp tục giãy dụa.
Nam Cận mặt không thây đổi rút đao, một vệt ánh sáng bạc trở vào bao. Người siêu phàm như một bao cát, bị hung hăng ném trên mặt đất.
“Hử?”
Cô bỗng nhiên nhíu mày, ánh mắt nhìn thẳng về các toà nhà đối diện, nhìn thẳng một điểm bị che lấp trong bóng đêm.
Sao lại có cảm giác có người đang rình mò mình?
Nam Cận một lần nữa giơ đao lên, mũi đao nhắm ngay vị trí cô cảm ứng được, thế đao lao ra cường đại mãnh liệt.
Cố Thận vội vàng lùi đầu về tránh sau tường gạch thật lớn trên sân thượng. Hô hấp của anh đột nhiên trở nên cứng đờ, lực cảm ứng của cô gái này cũng quá cường đại rồi?
Cách xa như vậy, cô sẽ không phóng đao tới chứ?
Sau lưng Cố Thận bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Trực giác nói cho anh, nếu Nam Cận thật sự phóng đao tới, anh có khả năng sẽ bị chém thành nhiều mảnh vỡ.
May mắn sau khi bóng đao lơ lửng mấy chục giây thì chậm rãi tiêu tán.
“Không cảm thấy được khí tức của người siêu phàm, là do mình quá lo lắng sao?”
Nam Cận giãn mày, việc cấp bách trước mắt là mang người nam này về.
Cô thu hồi đao bạc trở về sân thượng, xách lên bao cát dở sống dở chết, âm u nói: “Theo tôi một chuyến nào.”
…
Ánh nắng tươi sáng buổi sáng sớm.
Cố Thận vươn người ngồi dậy, lười biếng duỗi thắt lưng, day day ánh mắt.
“Meo meo.”
Con mèo cam nào đó nhu thuận dị thường, thành thành thật thật nằm ngoài ban công, tựa như thấp giọng lên tiếng cầu cứu.