Mục lục
Quang Minh Bích Lũy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tại sao cô luôn giúp đỡ tôi?” Cố Thận một lần nữa nở nụ cười ấm ấp, thật lòng nói: “Cảm ơn chị, chị gái Nam Cận.”

Khi hai chữ “chị gái”nói ra thì vỏ đao của Nam Cận phát ra tiếng lạch cạch.

“Không cần hiểu lầm, tôi chỉ làm theo lời của thầy tôi mà thôi.”

Cô lạnh lùng trả lời: “Còn có các bác sĩ và y tá ở bệnh viện Đại Đằng chăm sóc cho cậu. Tôi không làm gì cả, chỉ đợi ở đây thôi.”

“Khách sáo rồi.”

Cố Thận không nghĩ như vậy.

Lúc ngọn lửa lớn cháy bên tai, mình đã cạn kiệt sức mạnh tinh thần, không còn đủ khả năng điều khiển “Thước chân lý” nữa, khi đó miễn cưỡng lắm mới có thể nhặt lại mạng sống, nếu việc ngày hôm qua bị thẩm tra, làm sao không gây nhiều phiền phức được chứ?

Việc làm của mình đối với hai gã đàn ông kia mười phần đáng sợ, vậy mà đối với cô gái trước mặt căn bản chả đáng để nhắc đến luôn sao?

Có chị gái này ở bên cạnh, mình có thể an toàn rồi.

Cậu thở ra một hơi thật dài, hiện giờ Cố Thận cảm thấy vừa sợ vừa may mắn, may mắn vì đã gọi cho dãy số điện thoại đó.

Sau đó mí mắt Cố Thận run run.

Trên người mình đang là bộ đồ bệnh nhân, ngón tay sờ qua sờ lại hai bên túi, không có một đồng nào, mình đúng là một con quỷ nghèo nàn, mà tiền bạc giờ không quan trọng.

Không thấy Thước chân lý nữa!

“Chị Nam Cận” Cố Thận cẩn thận mở miệng hỏi, quan sát sắc mặt xong lại thay đổi “Chị đại Nam Cận, tôi nằm đây bao lâu rồi?”

Lúc này vỏ đao không còn phát ra tiếng nữa.

Nam Cận liếc nhìn qua đồng hồ báo thức, tức giận nói: “Từ lúc cúp điện thoại, đưa đến đây, tổng cộng là hai mươi tám tiếng, bác sĩ kiểm tra, nói thân thể không có vấn đề gì, ngủ một giấc sẽ khỏe lại, cậu là heo sao, sao có thể ngủ lâu như vậy?”

Mình ngủ lâu vậy sao, Cố Thận cảm thấy hơi có lỗi.

Cậu vò đầu nói: “Vậy tại sao tôi lại bị đưa đến nơi này?”

“Cậu không nhớ gì sao?”

Nam Cận nhíu lông mày, cô mở tivi trong phòng bệnh, tin tức đang nói về vụ việc đêm qua khu dân cư Bắc Hoàn của thành phố Đại Đằng xảy ra hỏa hoạn.

“Những kẻ muốn giết cậu đã tạo ra vụ cháy nổ này, bọn họ tưởng rằng cậu chỉ là một người bình thường, không có dị năng, nhưng không ngờ vào thời khắc mấu chốt, cậu lại thức tỉnh “'Siêu phàm”, hơn nữa còn rất mạnh.”

Nam Cận nói xong thấy sắc mặt Cố Thận không tốt lắm.

“Cậu sao vậy, thân thể có chỗ nào không thoải mái sao?” Cô quan tâm hỏi.

“Không có gì.” Cố Thận xoa hai bên trán.

Nghe cách Nam Cận nói chuyện thì bọn họ nghĩ mình là người siêu phàm này, đúng là sau những gì xảy ra trên sân thượng thì đây là cách lý giải hợp lý nhất hiện giờ.

May mắn khi xem tin tức thì thấy được có lẽ chuyện Thước chân lý chưa bị lộ.

Chắc có lẽ là đã bị Quất Tử đem đi rồi nhưng đây cũng là một tin tốt.

Cố Thận lấy lại bình tĩnh, bỗng nhiên nghe Nam Cận hỏi: “Thức tỉnh siêu năng lực cảm thấy ra sao?”

“…” Cố Thận giả vờ tạo dáng vẻ mình đang nhớ lại cảm giác lúc đó: “Rất đau đớn, cả người tôi như không còn một giọt nước nào.”

Nam Cận an ủi cậu nói: “Người siêu phàm lực lượng càng lớn, gánh vác càng nặn. Nhìn cảnh ở trên sân thượng có thể thấy cậu đã thức tỉnh năng lực rất mạnh, cạn kiệt năng lượng là chuyện bình thường, không cần quá lo lắng.”

Cố Thận có chút lo lắng: “Vậy chuyện của hai kẻ đó tôi có phải chịu trách nhiệm gì không?”

“Yên tâm đi, những làm việc này đều là những kẻ chui rúc phía sau trốn ánh sáng.” Thái độ của Nam Cận dịu dàng đến kinh ngạc: “Với lại bây giờ cậu là người của “Sở tài quyết”, về sau sẽ không có người dám bắt nạt cậu, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ.”

“Vậy là tốt rồi” Cố Thận nhẹ nhàng thở ra, lát sau chợt nhận ra gì đó, vẻ mặt rất ngạc nhiên: “Đợi một chút”

“Chị vừa mới nói cái gì, tôi là người của sở nào?”

“Sở, tài, quyết.”

“Tài quyết gì cơ?”

“Sở, tài, quyết.”

Thái độ của Nam Cận đã thay đổi hoàn toàn, rất kiên nhẫn chậm rãi đọc lại ba chữ đó cho Cố Thận, đồng thời lấy ra một tờ hợp đồng và nói với giọng đùa giỡn: “Đây là hợp đồng đã đưa cho cậu trước đó, ông ấy đã ký tên giúp cậu rồi.”

Bảng hợp đồng với rất nhiều chữ trên đó, Cố Thận cảm thấy nó như bùa lấy mạng vậy, đến cuối cùng của tờ giấy còn thấy được chữ ký tên mình vặn vẹo, cạnh đó còn có vân tay đóng dấu.

“Thời đại nào rồi còn đóng dấu, ký tên đồng ý?!”

Cố Thận xì ra vẻ khinh thưởng, trực tiếp xe bỏ hợp đồng: “Mấy người đây là cưỡng ép tôi, bệnh viện bày tôi không ở nữa!”

“Thầy tôi sớm đã đoán được phản ứng của cậu nên đây chỉ là bản sao chép mà thôi.”

Nam Cận vẻ mặt bình thản, nhún vai, ngồi trên ghế xoay lại nhìn chỗ hai người đang ở có nhiều mảnh vụn giấy rơi lả tả trên sàn, cô lạnh lùng nói: “Cậu muốn xuất viện, vẫn được. Theo như tôi nhớ không sai thì viện phí là 138.000 đồng, phiền cậu thanh toán lại.”

Cố Thận: “? ? ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK