Cố Thận lẻn vào thuận lợi dị thường.
Cậu đi đến dưới toà nhà cũ, nhanh chóng tiến vào. Rẽ ngoặc kịp thời dưới sự nhắc nhở của Trử Linh , né tránh camera theo dõi. Cuối cùng đi đến hai tầng sân thượng và cầu thang đi lên bị đường cảnh giới bao bọc.
Lại đi về phía trước một bước, chính là hiện trường vụ án.
Trôi qua bốn mươi mấy tiếng.
Hiện trường được bảo vệ rất tốt, hầu như không có bất kỳ đồ vật gì sai vị trí.
“Bởi vì hoả hoạn, camera theo dõi của sân thượng đã bị hư.” Trử Linh nhắc nhỏ: “Nhìn thấy tấm ván gỗ không, Thước chân lý bị tôi chôn ở dưới đó.”
Cố Thận gật gật đầu, vượt qua đường phòng hộ, chậm rãi ngồi xổm xuống, mang bao tay, bắt đầu đào dưới tấm ván gỗ.
Một thanh trước màu bạc nằm bên trong tro bụi.
May mắn, thước chưa bị ai phát hiện.
Trong một khắc chạm đến Thước chân lý, Cố Thận thở ra một hơi thật dài. Anh cầm thước, thần kinh căng thẳng ban đầu trở nên trầm tĩnh, như một dòng suối mát róc rách chảy qua trái tim.
“Ha, tới tay rồi.”
Cố Thận không lập tức rời khỏi mà xoay người nhìn về phía thi thể gần trong gang tấc. Cứ như vậy lẳng lặng nhìn thi thể người siêu phàm đã bị đốt cháy thành than, quần áo bị đốt thành tro tàn. Chỉ còn lại một khung xương cháy đen quéo quắt.
“Đồ đã tới tay, hiện tại có thể rời khỏi rồi.”
Trử Linh lên tiếng nhắc nhở, nhưng Cố Thận không hề động mà thấp giọng hỏi: “Thủ đoạn kỹ thuật của Sở tài quyết là cái gì?”
Cô gái giật mình.
“Thủ đoạn kỹ thuật thông thường là thông qua máu, xương cốt, dịch để lấy DNA, sau đó tìm kiếm nguyên chủ ở kho số liệu tại Deep Sea. Chẳng qua sinh mệnh bị siêu năng lực phá huỷ, gen có khả năng sẽ đột biến. Loại thủ đoạn này sẽ không có hiệu lực.” Cô chậm rãi nói: “Lần này Sở tài quyết có khả năng sẽ phái người siêu phàm hệ tinh thần, thông qua hiện trường được bảo toàn tiến hành tìm dấu vết. Thủ đoạn có rất nhiều, anh hỏi chuyện này làm cái gì?”
“Xương ngón tay.”
Cố Thận bỗng nhiên mở miệng: “Xương ngón tay của người này, thiếu mất một đốt.”
Trử Linh giật mình, bởi vì thiếu camera theo dõi, cho nên không thể sử dụng quyền hạn để quan sát tình huống hiện trường với Cố Thận vào lúc này. Cô chỉ có thể trao đổi với Cố Thận thông qua giọng nói.
Nhưng cho dù có video, thì có thể làm được gì?
Ai sẽ trong hoàn cảnh như thế, chú ý tới xương ngón tay của thi hài bị cháy xém bị thiếu mất một đốt?
Đốt xương ngón tay bị thiếu mất này có nghĩa, có người đã đi đến hiện trường lấy đi chứng cứ mấu chốt.
“Là Thụ tiên sinh.” Cố Thận thấp giọng nói: “Bảo hộ sân thượng chỉ là nguỵ trang, tin tức nên lấy đã sớm bị lấy đi. Ông ấy đã sớm lập bẫy chờ người nhảy vào.”
Nếu sớm đã chuẩn bị như thế, vậy người siêu phàm trấn thủ toà nhà cũ, sao có thể dễ dàng rời khỏi?
Trong đầu Cố Thận xuất hiện một câu.
Thả dây dài, bắt cá lớn.
“Cố Thận, nhanh rời khỏi nơi này.”
Thanh âm Trử Linh đột nhiên trở nên khẩn trương: “Có người siêu phàm xuất hiện, một người, không, hai người! Bọn họ đang hướng đến nơi này!”
“A.”
Cố Thận ngược lại không cảm thấy ngoài ý muốn, cậu nhanh chóng đứng dậy, đi đến sân thương. Nhìn thoáng qua có thể nhìn thấy khắp nên trên nền gạch trắng nõn văng vãi đầy vết máu đỏ tươi, nhìn mà ghê người. Ngay cả cậu cũng khó mà tin được đây là chuyện cậu làm.
Trách không được những người Sở tài quyết đánh giá cậu ở cấp “S”.
Đây thực sự là chuyện chỉ có ma quỷ mới làm được.
Nếu không đoán sai, Thụ tiên sinh cắt đi một đốt ngón tay, còn có máu tươi trên sân thượng. Hai loại chứng cứ này đã đủ để tra ngược về danh sách gen rồi. Chi tiết cậu hôn mê và nghĩ cách cứu viện là cơ mật, chuyện Thụ tiên sinh từng đến hiện trường phá án cũng là cơ mật.
Người muốn phá hư hiện trường và tiêu huỷ chứng cứ hoàn toàn không biết tin tức này, chỉ có thể bị động lựa chọn đánh cược liều chết.
Dao thớt đã giơ lên.
Thịt cá chỉ có thể nhận lấy cái chết.
“Rầm.”
Trên sân thượng tiếng gió lạnh thấu xương.
Cố Thận cầm thước, nhảy xuống. Lúc này cậu không hề đùng quá nhiều lực tinh thần để suy nghĩ cục diện hiện tại. Chỉ tưởng tượng sau lưng có gió giãn ra trở thành hai cánh.
Thước vang lên tiếng chim hót.
Cuồng phong lạnh thấu xương nâng thân mình cậu, nhu hoà nâng cậu rời khỏi mặt đất.
Thiếu niên lướt đi trong gió đêm, vững vàng dừng lại trên mái nhà của toà nhà đối diện.
“Cố Thận, xem ra anh còn thông minh hơn trong tưởng tượng của tôi.”
Sau khi rời khỏi không gian toà nhà chật chội, “Tầm nhìn” của Trữ Linh cũng theo đó mà trở nên rộng rãi. Cô thấy được một màn thiếu niên cưỡi gió.
Chỉ mới là lần thứ hai sử dụng Thước chân lý, Cố Thận đã nắm giữ được bí quyết.
Năng lực học tập thật làm người khác sợ hãi.
Sau khi tiếp đất, Cố Thận tìm chỗ núp, ẩn nấp trong bóng đêm.
Cậu nhếch miệng cười, sắc mặt rõ ràng trở nên tái nhợt hơn trước đó.
Âm thanh của thế giới bên ngoài tại thời phút này có chút chói tai, từng trận đau đớn tiếng thẳng vào trong não.