Mục lục
Quang Minh Bích Lũy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là ngọn lửa cổ quái, không hề lan ra những chỗ khác

Chỉ thiêu đốt mỗi mình hắn ta.

Chỉ vài phút sau, kẻ phóng hỏa điên cuồng hô hét đã bị ngọn lửa do bản thân điểm hỏa đốt thành tro tàn.

Ngọn lửa không theo quy luật này từ từ dập tắt.

Thần tích.

Dù là ý nghĩa nào đi chăng nữa thì chuyện này cũng là thần tích.

Cố Thận nhìn cảnh trước mắt, cậu nhìn ngọn lửa ở cuối hành lang bóng tối đang cháy mãnh liệt, rồi từ từ hóa thành tro bụi, còn lại mỗi giây thì nó lại thiêu đốt luôn cả tư tưởng của bản thân.

Một cảm giác mơ hồ, nhưng cũng chân thật.

Còn người đàn ông kia đã bị thiêu cháy.

“Tư tưởng” bản thân đã bị thiêu đốt.

Chống đỡ thần tích trình diễn, như là bản thân mình cầm cây thước, tinh thần bản thân được lấy làm nhiên liệu.

Sau khi bị đốt thì chỉ còn mệt mỏi trong người mà thôi.

Cố Thận thở dài một hơi.

Ngón tay cậu nắm chặt cây thước run run, đau đớn như kim đâm vào, giống như chìm trong thủy triều. Cậu thở dốc nặng nề, muốn hít thở không khí trong lành, có lẽ vì ngọn lửa khi nãy mà khiến cho lòng cậu buồn đến mức không thể hô hấp bình thường.

“Có chút tác dụng phụ.” Quất Tử nhấn mạnh ba chữ “có chút”, bình tĩnh nói: “Hô mưa gọi gió giống như thần xong, thì cần phải trả giá một chút, không phải sao?”

“Đúng vậy.”

Cố Thận cười khàn khàn nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở tôi.”

Tinh thần kiệt quệ, Cố Thận không lúc nào là không nhắc nhở bản thân đến lúc buông tay ra rồi.

Nhưng cậu không buông cây thước ra mà tiếp tục nắm chặt, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

Tinh thần rệu rã dần khôi phục lại.

Quất Tử cũng theo Cố Thận ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Trên mái sân thượng, khói bóc lên nghi ngút, từng đám mây đen từ đâu xuất hiện, những đám mây đen này chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã kết nối lại với nhau, dày đặc rồi bao trùm lên cả tòa nhà, rất nhanh sau đó những giọt mưa rơi xuống, và cơn mưa dần lớn hơn.

“Cậu đúng là một kẻ điên.” Trữ Linh nhỏ giọng nói.

Cố Thận cười cười: “Tôi có thể cho rằng đây là một lời khen không?”

Cậu như chậu cây héo khô lâu ngày, đợi một trân mưa sau hạn hán kéo dài.

Hạt mưa lớn tí tách rơi xuống.

Cố Thận cảm thấy hơi đau đầu, thực sự rất đau, cả trong lẫn ngoài đều cảm nhận được.

Mưa cuối cùng cũng rơi xuống, tiêu hao toàn bộ tinh thần của cậu, giờ phút này Cố Thận đã không thể giống như ban đầu tạo ra đao vực, tinh chuẩn định ra thế mưa lớn nhỏ. Bất quá lấy thế to lớn của trận mưa này, muốn dập tắt thế lửa cũng không thành vấn đề.

Làm xong Cố Thận nhắm mắt của mình lại, nhưng cơn đau đầu vẫn không bớt đau đớn.

Đúng là giao dịch với ma quỷ mà.

Sau khi giao dich chấm dứt, cậu không chỉ bị đánh về hình dạng ban đầu, còn có thể bị kéo xuống địa ngục.

“Meo meo…”

Quất Tử lại kêu.

Ánh mắt của Cố Thận hoang mang, cậu nắm lấy cây thước bạc, giọng nói của Trữ Linh lọt vào tai của cậu, nhưng lại trở thành tiền mèo kêu, mưa to rơi xuống, cậu ngồi dựa vào bức tường, ý thức dần dần trôi.

Quất Tử thở dài, quả đầu nhỏ chui vào lòng cậu, lấy ra một chiếc điện thoại di động.

Môi của Cố Thận khô đi, cậu không còn chút sức lực nào, con mèo đã tự động liên lạc với dãy số kia.

“Đô…”

“Đô”

Tiếng thứ hai vang lên là đã bắt máy.

“Alo” Cố Thận gắng gượng ngồi dậy, khó khăn nói: “Là tôi”

Bên kia điện thoại vang lên giọng cười rất lớn.

“Gặp phiền toái nên tôi cần giúp đỡ thì sao?”

“Đương nhiền là được!” bên đầu dây vang lên tiếng cười rất vui vẻ: “Chuyện lớn thế nào cũng có thể giải quyết được!”

“Thật vậy sao” Cố Thận cũng cười: “Có kẻ đến tấn công tôi nhưng đều đã bị tôi xử lý hết rồi, đây là tôi phòng vệ chính đáng, mấy người có thể dọn dẹp được không?”

Tiếng cười bên kia đầu dây điện thoại ngưng lại.

“Đau đầu.”

Không biết đã trôi qua bao lâu.

Trong đầu của Cố Thận luôn vang lên một câu nói.

“Đau đầu quá.”

Rõ ràng bên tai không gian xung quanh rất yên lặng, nhưng trong đầu lại như bị sóng thần cuốn lấy, Cố Thận cảm thấy mình như một chiếc lá rụng xuống. Mặc dù vẫn mơ hồ cảm nhận được bản thân đang nằm yên nhưng lại giống như trời đất quay cuồng.

Cậu cố gắng mở hai mắt ra, ánh sáng chói lòa chiếu lên khuôn mặt.

“A…”

Toàn thân đau đớn, ngay cả cử động một ngón tay cũng là quá khó khăn.

“Cậu tỉnh rồi.”

Giọng nữ nói quen thuộc vừa trong vừa mang theo một chút lạnh lùng.

Cố Thận cố gắng cử động đầu, chỉ một động tác này thôi đã muốn tiêu hao hết thể lực của cậu.

Phòng bệnh màu trắng rộng rãi, giờ này rất im lặng, chỉ còn lại âm thanh của kim đồng hồ treo tường tíc tắc chạy.

Ở bên cạnh Nam Cận đang ôm con dao ngắn ngồi trên giường, mặc một chiếc áo khoác đen rộng, để lộ ra những đường cong hoàn hảo được phát thảo bởi chiếc quần tất màu đen. Trong mắt của Cố Thận, hình ảnh của cô trờ thành ba bốn hình chồng lên nhau.

Vì đã quen thuộc nên dù chỉ là cái bóng cũng có thể nhận ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK