Mục lục
Quang Minh Bích Lũy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu hiện tại chỉ quan tâm một chuyện, nếu như vị Thẩm phán trưởng này nói đúng, vậy thì nghênh đón cậu sẽ là loại vận mệnh gì?

"Nếu không có “Lệnh đặc xá” thì tên đại ác nhân này có lẽ sắp thành công rồi!"

Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của người thanh niên, Thụ tiên sinh đột nhiên cười phá lên, vỗ mạnh vào vai Cố Thận. “Yên tâm đi, anh là thiên tài mà Sở tài quyết thật vất vả mới tóm được, sao có thể khoanh tay mặc kệ?"

“Lệnh đặc xá?”

Không chỉ có Cố Thận sửng sốt, ngay cả Thẩm phán trưởng cũng sững sờ trong giây lát.

Một tấm lệnh bài vuông dài khắc hình bông lúa mì bằng vàng được ngài Thụ lấy ra, một lần nữa treo trước mặt Nghiêm Thế Thành.

"Này này này, cẩn thận một chút, lần này không phải là bản sao. Đây là bản duy nhất đừng có làm nó hỏng. Ông có biết muốn được Nghị viện đặc xá khó khăn như thế nào không?"

Thẩm phán trưởng nhìn vào lệnh bài Mạch Tuệ bằng vàng, rồi nhìn Chu Tể Nhân.

Giờ phút này ông mở miệng, nhưng không thể thốt ra một từ nào.

Ông biết quá rõ để được đặc xá khó khăn như thế nào.

Nghị viện Đông Châu tổng cộng cũng chỉ có hai mươi ghế. Để có được lệnh ân xá thì cần ít nhất một thành viên lấy tên mình đứng ra bảo lãnh. Tất cả các ghế trong Nghị viện Đông Châu tiến hành bỏ phiếu, nếu hơn một nửa số ghế đồng ý thì có thể nhận được lệnh đặc xá.

Điều này có nghĩa là cái tên của "Cố Thận" đã được các nhân vật lớn của Nghị viện Đông Châu biết đến.

Việc ban hành sắc lệnh đặc xá đồng nghĩa với việc các “nhân vật lớn” đứng đầu Đông Châu đã tha thứ cho thiếu niên này.

Có thể là vì mặt mũi của một vị trong số đó.

Nhưng cho dù lý do là gì, vụ án này đã thực sự đi đến hồi kết.

Vì thiếu niên này, đáng giá sao?

Sắc mặt Thẩm phán trưởng trở nên nghiêm túc. Ánh mắt nhìn Chu Tể Nhân lúc đầu là khó hiểu sau đó dần dần trở nên kính trọng, mặc dù không thể lý giải nhưng vụ cướp người lần này lão ta đã phải hạ cả vốn lẫn lãi.

Ông thua cũng không oan uổng.

Cố Thận còn đang trong trạng thái mê man. Anh đã sống mười mấy năm cũng chưa từng nghe qua lệnh đặc xá là gì. Chỉ là từ biểu hiện của Thẩm phán trưởng, anh mơ hồ có thể phán đoán ra đây là một chuyện gì đó rất ghê gớm.

Nhìn thấy tư thế an tĩnh của Thẩm phán trưởng, Cố Thận có chút khẩn trương nghĩ, xong rồi sao?

Văn kiện vương vãi bị Nghiêm Thế Thành thu dọn từng tờ một, xếp thành một chồng đặt lên mặt bàn. Có người thở dài thườn thượt, trận chiến ẩn chứa thuốc súng này cuối cùng cũng đi đến hồi kết.

Trong lòng Cố Thận vui mừng khôn xiết.

Đây coi như là chuộc thân cho cậu thành công?

Lão già nào đó thắng trận cười đến khuôn mặt nở hoa. Cánh tay muốn cứng ngắc vẫn kiên trì dán Lệnh đặc xá trước mặt đối phương, biết rõ còn cố hỏi: “Còn chưa xem đủ sao, lát nữa tôi còn phải thu lại đó."

“Cút cút cút.”

Thẩm phán trưởng mặt đầy hắc tuyến, tức giận đẩy lệnh bài Mạch Tuệ nặng trịch ra xa.

Ông ý vị thâm trường nói: "Cố Thận, từ giờ trở đi, anh tự do rồi.”

Dừng một chút.

“Còn có những lời nói lúc trước không cần để ở trong lòng”. Nghiêm Thế Thành đứng dậy ôm tài liệu trong lòng. Cái lưng hơi cong của ông lão này hóa ra có thể thẳng như một thanh kiếm, ông ta trịnh trọng chúc mừng: "Chúc mừng anh gia nhập Sở tài quyết. Tôi hy vọng một ngày nào đó anh sẽ có thể tỏa sáng rực rỡ. Mặc dù chúng ta ngày hôm nay chỉ gặp thoáng qua nhưng tương lai chúng ta sẽ trở thành chiến hữu."

Chu Tể Nhân nheo mắt cười nhẹ, ông đưa tay ra sau lưng Cố Thận vỗ nhè nhẹ.

Cố Thận nhanh chóng tiến lên bắt tay với Thẩm phán trưởng phiên tòa.

Sau khi bắt tay.

Thẩm phán trưởng do dự một lúc, cuối cùng quay đầu lại, nghiêm túc nói với đối thủ cũ: "Vì một người mới mà không tiếc vận dụng Lệnh đặc xá, không hổ là ông. Ông vẫn quyết đoán như ngày nào. Chẳng qua Sở tài quyết không yên ổn, Chu Vọng và nhóm người của hắn ta chú ý đến vị trí của ông, phía Nghị viện sẽ có rất nhiều tranh luận, ông ngàn vạn phải thận trọng."

Thụ tiên sinh cười cười gật đầu.

Cửa lớn phòng thẩm vấn mở ra.

Ngụy Thuật chờ hồi lâu mới lấy lại tinh thần. Sau khi tắt thiết bị theo dõi, không ai biết kết quả cuối cùng của cuộc thẩm vấn này sẽ ra sao.

Cố Thận sẽ phải chấp hành giam giữ sao?

Tuy rằng người thanh niên này giảo hoạt, xảo trá lại quỷ kế đa đoan nhưng Ngụy Thuật hi vọng anh sẽ nhận được kết quả tốt. Ngụy Thuật biết rất rõ một khi bị giam giữ thì những ngày sau đó sẽ phải chịu khổ sở.

Nhưng Thẩm phán trưởng Ngiêm Thế Thành của quận Thanh Hà khét tiếng lạnh lùng và tàn nhẫn. Được mệnh danh là hàng rào thiết huyết của luật pháp Đông Châu. Nếu ông ta đích thân tiến hành thẩm vấn e rằng kết quả có thể sẽ thực nghiêm trọng.

Nhưng thật sự không ngờ.

Khi Thẩm phán trưởng rời khỏi phòng thẩm vấn, trên gương mặt đầy sẹo xấu xí thế mà lưu lại nụ cười nhàn nhạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK