Mục lục
Quang Minh Bích Lũy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nói rất hay, không cần nói nữa.”

Nam Cận lạnh lùng đáp lại một câu.

Cô liếc mắt qua sấp giấy hồ sơ khi nãy trên tay Ngụy Thuật còn trống, mà giờ đây đã đầy chữ, đúng là buổi thẩm vấn đúng là bội thu, bởi vì những chi tiết này có thể bổ sung vào những nghi vấn cần giải đáp.

Một chàng trai lần đầu gặp A-009 trong một tình huống đặc biệt, mà lại thành công đối phó, và có thể sống sót đến tận bây giờ để kể lại các chi tiết mà cậu ta đã trải qua, đúng là không thể tưởng tượng được.

Nhưng rõ ràng là người đang ngồi trước mặt mình.

Nam sinh Cố Thận này, xem ra là một người vô hại, vẻ mặt lương thiện. Nhưng Nam Cận hiểu rõ, chuyện trên đoàn tàu kia không thể nào chỉ dựa vào may mắn, điều này phải có một khả năng quan sát cực kỳ tốt.

“Cái này…”

Cố Thận cẩn thận: “Sir anh đã ghi lại chưa? Tôi có thể về nhà rồi chứ?”

Nam Cận có chút do dự.

Ngụy Thuật im lặng xoa xoa ngón tay, nhìn sổ ghi chép, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.

“Kẹt…”

Lúc này cánh cửa của phòng thẩm vấn đẩy ra.

“Thầy.” Nam Cận đứng dậy chào thầy.

Ngụy Thuật vội vàng đưa tập hồ sơ cho ông lão đang đứng chống gậy ở trước cửa, ông ấy nhìn tập hồ sơ một cái, liền cười khoái trí ý nói Ngụy Thuật có thể giữ lại tập hồ sơ đó.

“Chàng trai trẻ, đến đây.” Ông ấy mỉm cười nói với Cố Thận: “Tôi đưa cậu về nhà.”

Những lời này nghe như thế cũng thấy là lạ.

Cố Thận lui về phía sau hai bước, ngượng ngùng cười nói: “Quý ngài này nhất định rất bận rộn? Bỗng nhiên tôi không muốn về nhà ngủ nữa, ở đây cũng tốt ấm áp, có chăn bông và có cả mỹ nữ nữa.”

15 phút sau.

Một chiếc xe MPV màu đen chậm rãi chạy về phía ngoại ô.

Thực sự đi rất chậm.

Dựa vào tốc độ này thì có khi đến nhà chắc cũng phải hừng sáng.

Cố Thận ngồi ở ghế phụ lái ngáp một cái thật to.

“Người lớn tuổi, lái xe phải chú ý an toàn, đêm hôm khuya khoắc, không thể để xảy ra chuyện gì” ông lão đang lái xe quay đầu mỉm cười: “Sốt ruột sao, chàng trai trẻ?”

Cố Thận cười: “Nào có”

“Lá gan của cậu cũng không nhỏ.” Ông Thụ nhẹ nhàng nói: “Tôi đã coi video ghi hình ở trong đoàn tàu kia, hình ảnh cậu tiến lại gần tờ báo của A-009, sau đó suy đoán ra “đáp án”, cậu quan sát rất tốt, vận may cũng tốt, nếu lỡ như chạm vào người trước thì có lẽ hiện tại cậu đã trở thành một xác chết rồi.”

Xem ra đoạn video mà mình nhận cây thước bạc kia đã bị mất.

Cố Thận nắm chặt lấy góc áo, xấu hổ cười nói: “Là do may mắn thôi.”

Ông lão tự xưng là “Ông Thụ”, khuôn mặt có nhiều nếp nhăn, có lúm đồng tiền nhưng ánh mắt trong veo, ở bên cạnh ông ấy, không cảm thấy tí áp lực nào, ngược lại lại thấy giống như tắm xong gió xuân.

“Nếu là người bình thường khi tiếp xúc với “sự kiện dị thường”, sẽ không thể nào bình tĩnh như cậu, thoát chết vẫn rất thoải mái.” Ông Thụ cười cười: “Chúng ta đang ở cùng nhau riêng tư như thế này, cậu không có vấn đề gì muốn hỏi sao?”

“Đương nhiên là có rồi.” Cố Thận nhỏ giọng thở dài nói “Nhưng có chút vấn đề, không nên hỏi vẫn tốt hơn, đạo lý này tôi hiểu.”

Đúng là một chàng trai thông minh, ông lão gật đầu khen ngợi.

Nhưng có những vấn đề không nhất thiết phải hỏi thì vẫn có thể trả lời được.

“Trước khi mất kiểm soát A-009 vốn dĩ là thành viên của một hội văn học cổ đại, tổ chức này có ở khắp năm châu lục, nghiên cứu về những nghiên cứu khoa học cấm. Cô ta đã thành công nắm giữ siêu năng lực là “ăn mòn”, tự kéo mình vào hố sâu. Ông Thụ nói lớn: “Sau đó cô ta liền biến thầnh bộ dạng như bây giờ, xuất phát từ mong muốn nghiên cứu, nên chúng ta không thể giết cô ta chỉ có thể giam giữ và chuyển đi.”

“Vận may của cậu rất tốt, gặp cô ta nhưng lại sống sót trở về, hiện tại đã khiến người khác chú ý đến, có lẽ cuộc sống của cậu sẽ thay đổi, cậu hãy suy nghĩ thử có muốn theo ta như trước đây ta đã đề cập không?”

Nói xong thì ông Thụ mỉm cười với chàng trai trẻ.

“A, ông vừa nói gì, tôi chưa kịp nghe ông nói.”

Cố Thận diễn xuất vụng về, tỏ vẻ ngốc nghếch, chỉ ra bên ngoài cửa xe: “Bên ngoài khi nãy có tiếng chó sủa, hay là cho qua đi.”

Xe đi chậm dần, bên đường thật sự hình như có một con chó bị què thật, bên cạnh còn có hai người chạy đua, tốc độ gần như nhau.

Ông lão bỗng nổi nhiên nổi giận.

Một chân đạp ga xe.

Tiếng động cơ xe xé tan màn đêm.

Lực quán tính ép mạnh khiến cho Cố Thận dính chặt trên ghế, mặt của ông lão không hề thay đổi sắc mặt mà đạp chân ga, chiếc xe MVP di chuyển rất êm ái, chạy rất nhanh trên con đường ngoại ô trống trải.

Mười phút sau.

“Đến rồi.”

Ông lão dừng xe lại, Cố Thận mở cửa xe đi ra, sắc mặt tái nhợt, cật lực nôn ói, ông lão này trả thù quá khủng khiếp, xe chạy với tốc độc 180 km/h!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK