“Cảm ơn cậu.” Một lúc lâu sau. Giọng nói lại vang lên, bên trong nhiễm chút buồn bã. Bạch tiên sinh trả lại bạch tuyết cho Cố Thận. Cố Thận cất nó vào trong hộp, cậu yên lặng nhớ lại lời thầy nói, viên đạn này đủ để giết chết bất kỳ một người siêu phàm nào, nhưng dường như ý nghĩa kỷ niệm của nó còn lớn hơn ý nghĩa thực chiến. Từ phản ứng của Bạch tiên sinh, viên đạn này có thể mang nhiều ý nghĩa hơn cậu tưởng tượng. “Chu Tể Nhân không nỡ bắn ra...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.