Tuy rằng chỉ trong một khắc ngắn ngủi, rất nhanh lại trở về lạnh lừng, nhưng Nguỵ Thuật tin tưởng bản thân không nhìn lầm.
Trương thẩm phán mặt lạnh vậy mà lại nở nụ cười?
“Đi.”
Ông lão dáng lưng thẳng tắp điều chỉnh một chút diện mạo, trước khi rời khỏi không hề quay đầu nhìn một cái. Chỉ nói một chữ như vậy rồi mang theo Bồi thẩm đoàn chậm rãi rời khỏi.
Một chữ đi này.
Chính là kết quả cuối cùng của buổi thẩm vấn.
Cố Thận, vô tội!
…
“Bởi vì trận hỏa hoạn nên nơi ở ban đầu của anh đã bị thiêu rụi. Chẳng qua cháy thì cháy thôi. Vốn dĩ anh cũng chẳng có đồ vật gì quan trọng. Cũ không đi, mới không đến.”
Nội thành Đại Đằng, trước cửa chung cư.
"Cái gì mà cháy thì cháy thôi?" Cố Thận đứng ở cửa, bị thu hút bởi khóa cửa nhận diện cả vân tay và mắt. Cậu đang cúi người nheo mắt thử nghiệm công năng, nghe được lời này thì không vui. : "Tôi là loại người có mới nới cũ sao?"
Loay hoay nửa ngày cũng không biết dùng như thế nào.
Cái khóa cửa này khá là cao cấp.
“Ồ”
Nam Cận liếc nhìn chàng trai trẻ, quẹt thẻ rồi sải bước đẩy cửa vào.
Căn hộ lớn một tầng rộng gần 200 mét vuông, ánh sáng cực tốt, cửa sổ sáng sủa, sạch sẽ ngăn nắp. Chỉ cần động tác đẩy cửa thì tầng tầng lớp đèn được bật lên, trong nhà được trang bị đầy các thiết bị thông minh. Rèm cửa bị gió thổi tung, để lộ hoàng hôn trên tầng hai mươi chín.
Một người phụ nữ mặc áo gió, đeo kính râm đứng trước lớp kính trong suốt, hơi cúi đầu, làm động tác chào mừng mang tính biểu tượng của người phục vụ: “Đây, ngài Cố Thận không nhà để về đáng kính, hãy đến xem ngôi nhà mới tôi mua cho ngài."
“Ôi trời.”
Cố Thận bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt. Mặc dù lúc ngồi trên xe cậu đã nghĩ rằng lão già Chu Tề Nhân này nhất định sẽ cho cậu một chút ngon ngọt. Nhưng dù như thế nào cậu cũng không thể dễ dàng chìm đắm.
Dù sao căn phòng đã bị thiêu rụi rồi, chỉ sợ chủ thuê nhà bên kia sẽ tìm cậu gây phiền toái.
Ít ra cũng phải sắp xếp cho cậu một nơi ở tương tự chứ!
Nhìn thấy vẻ mặt của Cố Thận, Nam Cận im lặng mỉm cười.
Những người biết rõ về cô đều biết rằng đây thực chất là một người phụ nữ lạnh lùng, ít khi cười. Đối với cô điều quan trọng nhất trong cuộc đời chính là luyện đao. Thụ tiên sinh đã cất giữ hồ sơ của cô rất kỹ, hầu như không có ai trong Sở tài quyết biết được nguồn gốc của người phụ nữ này. Chỉ biết rằng cô là một kẻ liều mạng, mỗi khi cô thực hiện một nhiệm vụ nào đều sẽ dốc toàn lực.
Vì vậy mọi người đoán rằng một người liều mạng như vậy có lẽ sẽ có một thân thế rất cơ khổ.
Lúc chiếu cố cho Cố Thận, Nam Cận đã xem hồ sơ của cậu.
Thiếu niên này thực sự là một người cơ khổ. Cậu được nuôi dưỡng trong cô nhi viện từ khi còn nhỏ, sống bằng trợ cấp ít ỏi của chính phủ. Sau khi mười sáu tuổi thì rời khỏi cô nhi viện tự mình kiếm tiền nuôi sống bản thân.
Hồ sơ ghi lại mười bảy năm qua của Cố Thần thì càng đơn bạc.
Thân thế của người thiếu niên này thậm chí còn khiến người nhìn đau lòng.
“Cảm thấy như thế nào?”
“Cảm thấy…”
Cố Thận cố gắng không để cho tầm mắt bay tới bay lui, kiên định nói: "Nơi này chỉ có thể nói là khá tốt, miễn cưỡng có thể ở được, phù hợp với thân phận của tôi."
Nhưng sau ba giây, vì không thể kiềm chế ham muốn nhìn toàn bộ ngôi nhà, vì thế từ bỏ giả vờ.
“Được rồi tôi thừa nhận mình là người quê mùa.” Vẻ mặt Cố Thận không biết xấu hổ, ướn ngực nghiêm mặt phụ hoạ: “Đại ca, cô nói thật đúng. Cũ không đi mới không đến. Trận hoả hoạn ngày hôm qua cháy thật tuyệt vời. Còn chủ nhà bên kia phải làm sao bây giờ?"
“Tôi đã thay anh xử lý xong rồi, chỉ bồi thường một ít tiền.”
Nam Cận vừa nói những lời này ra, ngay lập tức hình tượng của cô trong mắt Cố Thận như pho tượng Phật to lớn.
Cậu đột nhiên có xúc động muốn ôm đùi.
“À còn nữa.”
Cố Thận đột nhiên nhớ tới một chuyện là cây Thước chân lý của mình, có con mèo cam đang ở tại tòa nhà cũ!
Anh ta đang định mở miệng thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng từ phòng ngủ.
"Meo meo…"
Một con mèo màu cam nhạt nhón gót chậm rãi đến bên người Nam Cận, dụi đầu vào ống quần cô, lật người lộ ra bụng, thân thiết kêu grừ grừ.
"Khè khè."
Người phụ nữ lạnh lùng mặc áo gió ngồi xổm xuống rất phối hợp, dùng năm ngón tay trắng như tuyết nhẹ nhàng gãi cằm con mèo màu cam: “Mọi thứ trong căn nhà cũ kỹ đó gần như đã bị thiêu rụi. Khi chúng tôi đến con mèo vẫn còn sống, vận may của nó không tệ. Chỉ là bị cháy một ít lông."
Nhìn thấy Trử Linh xuất hiện, phản ứng đầu tiên của Cố Thận là căng thẳng, nhưng rất nhanh cậu đã trấn tĩnh lại.
Nhìn thái độ không nhã nhặn này, kẻ bây giờ đang lăn lộn cầu yêu thương hẳn là con mèo ngớ ngẩn mà cậu mang về. Không hiểu vì nguyên nhân gì, suy nghĩ của cô gái Trử Linh này đã bị tách khỏi con mèo màu cam.