Mục lục
Quang Minh Bích Lũy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Alan Turing.”

Đây là một nhân vật vĩ đại, người đã tạo ra mạng lưới Deep sea, rất ít người biết được ông ta cũng là một nhà toán học. Trong lĩnh vực toán học thì π nằm tập hợp các số ở giữa số 3 và số 4, có tồn tại.

Nhưng trong lĩnh vực vật lý thì π là một con số không tồn tại, không thể nào chạm vào và quy chuẩn được.

Sau khi nói cái tên này ra.

Luồng gió lạnh bỗng nhiên ngừng lại.

Những ngọn đèn lập lòe cũng vụt tắt.

Khuôn mặt của cô gái kia cũng trở nên hiền hòa hơn, cô vươn tay ra như muốn đỡ Cố Thận đứng dậy, lại từ trong tay áo rút ra một cây thước đo, đó chính là cây thước đo màu bạc cô cầm lúc đầu.

Cố Thận giật mình, theo bản năng tự đưa tay nhận lấy cây thước.

Khoảnh khắc tiếp theo

Hai người tách ra thông qua cây thước.

Chiếc tàu chạy ra khỏi đường hầm.

Tiếng gió rít gào ầm ĩ trút xuống, cảm giác không trọng lực bỗng nhiên ập đến, Cố Thận đang cầm cây thước không chút phòng bị, nên đã bị bay lên và nặng nề rơi xuống đất.

“Đùng!”

Sắc mặt Cố Thận thay đổi, cậu nghe một âm thanh rất nặng nề, giống như có vật gì đó rất nặng vừa rơi trúng khoang tàu, nhìn phía trên đỉnh đầu của mình, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được một dấu chân.

Hàng nghìn tia lửa và vòng ánh sáng bắn ra tung tóe.

Kèm theo những âm thanh nhức óc, một thanh đao dài xuyên thủng qua khoang tàu một cách chính xác, đâm vào cầu vai lễ phục của cô gái cao lớn kia, giống như một chiếc đinh, ghim cô gái kia lên một bên của toa tàu.

Ngay sau đó một lưỡi dao khác lại cắm vào mui của khoang tàu, lưỡi dao xoay tròn giống như đang cắt giấy, một mảnh trên mui của khoang tàu rơi xuống, một cô gái tóc đỏ đã đạp nó và nhảy xuống.

Nam Cận dừng lại phía trước Cố Thận.

Cô nheo hai mắt lại nhìn chàng trai trẻ phía sau lưng, sau đó ôm chặt cậu ấy lại rồi bình tĩnh báo cáo.

“Ngụy Thuật tên nhóc xui xẻo kia còn sống.”

Tên nhóc xui xẻo, cách gọi này cũng không sai, ít nhất là cũng thích hợp với thời điểm này, tay ôm lấy lan can để đứng vững, vừa rồi anh cảm thấy mông mình rất đau như vỡ thành tám cánh hoa.

Hiện tại ngoại trừ toàn thân đang rất đau còn có chóng mặt.

Anh cẩn thận đem cây thước kia ôm vào trong ngực, giấu vào vạt áo bên sườn, khi chạm vào cây thước, sự mát lạnh từ thanh kim loại của cây thước khiến cho anh bừng tỉnh.

Cô gái cao to mặc bộ đồ đen bị ghim trên khoang tàu kia đang cực kỳ tức giận, cô ta vươn tay của mình ra, nắm lấy thanh đao dài của Nam Cận dùng để ghim mình lên đây như muốn rút nó ra.

“Xẹt”

Lúc năm ngón tay cô ta chạm vào thanh đao thì lưỡi đao bừng cháy, ánh sáng bạc chiếu sáng cả khoang tàu.

Cô gái kia đau đớn kêu lên thành tiếng, không thể không buông tay ra.

Lưỡi đao bạc đang cháy với ánh sáng rực rỡ nhưng cũng nhanh chóng tàn.

Đương nhiên thời gian có hạn.

Nhưng lúc này Nam Cận không hề chủ động tấn công, mà lựa chọn chờ thời cơ.

Cô đang chờ chỉ thị của Ngụy Thuật.

Nghe tiếng sột soạt.

“Dời địa điểm chiến đấu, trước tiên là giải cứu chàng trai Cố Thận.”

Giọng của Ngụy Thuật vang lên, gằn rõ từng từ, không tí cảm xúc.

“Không cần chiến đấu với A-009 trên tàu, đây là giải pháp tốt nhất của Deep sea đưa ra.”

Biện pháp tốt nhất Deep sea đưa ra là giải cứu chàng trai trẻ này trước?

Thực ra Nam Cận không ngạc nhiên lắm khi nghe câu trả lời này.

Cô hiểu rõ nếu ở chung với A-009 trong 20 phút nhưng vẫn bình an vô sự, nhưng đây là một nhân vật nguy hiểm, dễ mất kiểm soát cấp độ A.

Làm được điều này thì không thể chỉ nói về may mắn thông thường là không đủ.

Theo tư liệu thì A-009 là một kẻ điên cuồng theo đuổi một chân lý mà người bình thường không thể giải thích được.

Cố Thận có thể an toàn khi ở cạnh cô ta, không lẽ nào chàng trai trẻ này cũng là một kẻ điên loạn?

Không thể nghĩ nhiều.

Giọng của Ngụy Thuật lại vang lên lần nữa: “Tôi sẽ cho phá hủy khoang tàu này, sau đó thì cô cần mang cậu ta tránh đi.”

“Ầm ầm.”

Chuyến tàu đang điên cuồng phi nước đại trên đường ray từ vùng ngoại ô để đến thành phố Đại Đằng, một âm thanh gãy vụn vang lên, các khoang tàu phía sau bị đẩy ngã, trục bánh xe kịch liệt ma sát với đường ray, bởi vì quán tính nên con tàu dần dần rời khỏi đường ray.

Sắc mặt Nam Cận không thay đổi: “Ôm chặt tôi.”

Cố Thận: “? ? ?”

Cậu lao về phía trước, không e dè mà ôm lấy chiếc eo nhỏ của Nam Cận, đằng sau lớp áo rộng thùng thình kia là thân thể mảnh mai ấm ấp của cô, Cố Thận đụng phải sự mát lạnh của kim loại, cô gái này bên hông còn mang theo rất nhiều loại dao.

Liên tưởng đến việc cắt mái của khoang tàu khi nãy khiến cho cậu rùng mình một cái.

Một cú nảy lên!

Cả khoang tàu bay lên không trung, hai người đạp phần đáy khoang tàu ra, trượt xuống theo hướng gàn vuông góc với mặt đất để thoát ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK