Mục lục
Quang Minh Bích Lũy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thầy có dặn dò tôi phải sư dụng những phương pháp và thiết bị tốt nhất, để giúp cậu kiểm tra toàn bộ thân thể, có kết quả rồi, có muốn xem hay không? Thể chất của cậu cũng không tệ lắm.” Nam Cận lấy ra một tờ kết quả.

Cố Thận đơ như tượng.

“Sẵn đây thì nhắc cậu, đem hôm qua chúng tôi đã kiểm tra tài khoản ngân hàng của cậu, toàn bộ tài sản là 5.000 đồng.” Nam Cận hỏi “Cho dù không phải tả tiền đền bù cho hoả hoạn thì tháng sau cậu cũng không đủ tiền để trả tiền thuê nhà phải không?”

Nhìn thấy chàng trai trẻ đang ngồi thừ mất hồn, Nam Cận thừa thắng xông lên: “Hơn nữa cậu cũng không biết được là tình huống này nếu như cậu quyết định không gia nhập sở phán quyết thì bởi vì liên quan đến hai sự kiện A-009 và sự kiện hỏa hoạn và bộc phất siêu năng lực, cậu sẽ bị đưa đi thẩm vấn một lần nữa. Lần này thẩm vấn sẽ không đơn giản như lần trước, mấy kẻ giám ngục ở sở đều như hổ rình mồi, cậu sẽ bị liệt kê vào danh sách “người mất khống chế”, nhẹ thì sẽ bị bí mật theo dõi hằng này, nặng thì thì sẽ trực tiếp bắt giữ.”

Nam Cận cất bản kết quả kia đi, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như trước, đột nhiên lại nở một cười của người chiến thắng nói: “Cậu nên suy nghĩ lại chút đi, đúng như quy trình thì không chỉ có tiền viện phí mà có thể cậu còn phải chi trả tiền tổn thất vụ hỏa hoạn. Trong phiên thẩm vấn tiếp theo, thầy tôi sẽ có mặt để nộp tiền bảo lãnh cậu từ ngục trở về.”

Nữ nhân xấu xa này, cô là người xấu!

Cố Thận nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Nam Cận, nhìn thấy cô ấy cười, mà còn cười rất tươi, thật bực mình! Rõ ràng trên khuôn mặt xinh đẹp đó viết chữ “Cậu thử từ chối chúng tôi đi”.

Không gian im lặng.

“Tôi còn sự lựa chọn khác sao?”

Cố Thận chấp nhận rồi thở dài, nắm chặt tay nói: “Theo như lời của mấy người thì về sau chuyện phóng hỏa hay giết người không thể tránh khỏi, vậy chị đại có thể che chở đàn em là tôi không?”

“Đương nhiên rồi.”

Thụ phục được rồi.

Nam Cận hai lòng vỗ vai em trai nhỏ, cô từ trong túi áo khoác đen lấy ra một huy chương bạc, đặt trên tay Cố Thận nói: “Chúng ta là người của công lý, chuyện giét người hay phóng hỏa không liên quan đến chúng ta, cậu không thấy chữ trên huy chương sao?”

Cố Thận vuốt ve chiếc huy chương, huy chương này chỉ bằng một nửa của bàn tay Cố Thận, không biết làm từ chất liệu gì, nhưng trên huy chương có hình hai thanh kiếm, được chế tác rất cẩn thận, chi tiết hoa văn rõ ràng, tinh xảo.

Thanh kiếm.

“Tài quyết.”

Cố Thận giật mình, nhỏ giọng thì thào.

“Sai…”

Ngón tay Nam Cận hơi cong nhẹ, búng lên trên mặt huy chương, làm nó phát ra một tiếng trong trẻo.

Bây giờ Cố Thận mới chú ý, phía trên của hai thanh kiếm giao nhau còn có một vương miện, còn có hai chứ tiếng hoa khắc ẩn trong đó, nằm trên cây kiếm hoàn toàn như bị che giấu.

“Là Chính nghĩa! Tài quyết!” Nam Cận nhỏ giọng nói: “Vương miện là chính nghĩa, cây kiếm phía dưới là vì tài quyết!”

Vương miện ở trên là chính nghĩa!

Thanh kiếm là tài quyết!

Cố Thận không hề mở miệng nói câu nào, chỉ lấy tay miết miết huy hiệu, ánh mắt của cậu rất phức tạp.

Nam Cận nhìn đồng hồ treo trên tường, ngồi ngay ngắn lại: “Tính lúc này gã bên sở giám ngục hẳn là đang trên đường tới đây, lần này người phụ trách thẩm vấn là Ngụy Thuật. Bây giờ tôi sẽ nói cho cậu biết phải trả lời thế nào trong buổi thẩm vấn.”

Ngụy Thuật không ngờ người được thẩm tra lại là tên nhóc Cố Thận kia, tại sao một thiếu niên bình thường lại liên quan đến vụ án của sở, còn gây nhiều sự chú ý đến vậy.

Ánh sáng trong bênh viện chói lòa cả mắt.

Cả hành lang dài rất im lặng, chỉ nghe tiếng giày bước đi vang lên.

Dáng người của Ngụy Thuật không cao lớn, phía sau còn có mười mấy người đàn ông cường tráng khác, mặt ai nấy đều lạnh lùng, sắc lẹm như dao, lạnh lẽo như sắt. Bên cạnh anh ta còn có “Thẩm phán trưởng” người phụ trách toàn bộ nhà tù Thanh Hà, so với đoàn người cao to phía sau thì dáng người của vị trưởng quan này cũng không cao lớn, thậm chí còn hơi nhỏ con và gầy gò, lưng khòm, khuôn mặt dưới chiếc mũ đen thô kệch, gồ ghề như núi, ở trên sống mũi có một vết sẹo khủng khiếp như con rết lớn uốn lượn xung quanh.

Thẩm phán trưởng đọc hồ sơ Ngụy Thuật viết trên tay, cũng đi rất chậm.

Sau lưng cả nhóm người cao to đều phải cố gắng giảm tốc độc, bọn họ đều giữ im lặng như cây, bước chân nhẹ nhàng chậm rãi.

Mà Ngụy Thuật đang căng thẳng đến mức có thể tự nghe được tiếng tim mình đập, những người này nói là đến “thẩm vấn” cùng, đối phương chỉ là một chàng trai mới 17 tuổi, nhưng hiện tại bọn họ giống như là tấn công cả một lô cốt, anh không nghi ngờ nếu thẩm phán chỉ cần ra lệnh thì mười người phía sau có thể cho nổ tung cả một tấm thép lớn!

“Thú vị đây”

Thẩm phán trưởng nhỏ giọng thì thầm, Ngụy Thuật chú ý thấy ánh mắt của Thẩm phán trưởng không dừng ở vụ án A-009 quá nhiều mà dừng lại ở hồ sơ vụ án thứ hai trên sân thượng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK