“Camera theo dõi đã tắt, vậy thì ở đây không có người ngoài rồi.”
Ông lão mặc đồ Trung Sơn liếc mắt về góc phòng, lấy ra hợp đồng đã ký đồng ý, diễu võ giương oai trước mặt Thẩm phán trưởng.
Nhìn thấy bản hợp đồng này, Thẩm phán trưởng giật mình, trong mắt tràn đầy sự không thể tin.
Thụ tiên sinh đi thẳng vào vấn đề giết chết buổi thẩm vấn này: “Nếu đều đến cướp người, tôi nói thẳng – người, đã là của tôi rồi.”
Bên trong phòng thẩm vấn sóng ngầm mãnh liệt.
Giờ phút này hai vị lão đại đều toả ra khí thế làm cho người ta sợ hãi. Cố Thận như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Lúc nhìn thấy bản hợp đồng, tâm tình lại trở nên vô cùng phức tạp.
Nhìn ra được, lão già không biết xấu hổ, vô sỉ nào đó có tâm tình rất tốt.
Bản hợp đồng đã ký tên chậm rãi tung bay trong gió, tuyên án trận đại chiến cướp người này, Sở tài quyết đã giành được thắng lợi.
“Lão Nghiêm, ông có thể cút được rồi.”
Thẩm phán trưởng Ngiêm Thế Thành của khu Thanh Hà nhìn chằm chằm vào "Khế ước bán thân" gần như được dán trên mặt ông ta, các cơ trên khuôn mặt sẹo của ông giật giật.
Tốc độ của ông rất nhanh nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, lão già kia đã ký hợp đồng với người ta rồi!
Thật khó để gặp được chàng trai trẻ có tiềm năng lớn như vậy.
Thẩm phán trưởng đập bàn.
"Xẹt…"
Trong căn phòng nhỏ vang lên một âm thanh giòn tan kiến người ta run sợ!
Một vòng cung màu đỏ phát nổ trong không khí , hợp đồng ngay lập tức bị xé thành từng mảnh.
Nhìn thấy một màn này, Cố Thận mơ hồ cảm thấy da đầu tê rần. Quả nhiên vị Thẩm phán trưởng Trương đại nhân này cũng là một cường giả nắm giữ siêu năng lực phi thường. Anh đã từng tận mắt chứng kiến cảnh phong ấn A-009 của "Thụ tiên sinh". Nhìn cách hai người này đối đầu với nhau thì chắc họ đã là "oan gia" nhiều năm.
Cố Thận đoán rằng sức mạnh của Thẩm phán trưởng phải ngang bằng với Thụ tiên sinh.
Thụ tiên sinh khá hào phóng, hờ hững xua tay: "Bản sao chép, tùy ý xé."
“Chu Tể Nhân!” Thẩm phán trưởng trầm giọng hỏi: "Ông có dám đường đường chính chính quyết đấu với tôi không? Mấy loại mánh khóe này thì tính là bản lãnh gì!".
Chu Tể Nhân.
Hóa ra Thụ tiên sinh tên là Chu Tể Nhân. Cố Thận gãi gãi đầu, đột nhiên cảm thấy cái tên này thân thiết một cách khó hiểu.
“Ai cũng không có tư cách nói nhau, tôi chân trước vừa đi thì chân sau ông đến.” Thụ tiên sinh lười biếng ngả người ra sau, rồi cười nói: “Đi suốt đêm đến thành phố Đại Đằng thẩm vấn Cố Thận, đó cũng không phải hành động quang minh chính đại gì? Ông có kế Trương Lương thì tôi có thang qua tường. Chuyện cướp người này thì phải tùy khả năng của mỗi người thôi. Dù sao thì ông bại trong tay tôi đâu phải lần đầu, cũng nên quen dần đi chứ?”
Xương gò má của Thẩm phán trưởng mơ hồ hiện lên gân xanh.
“Chắc hẳn ông cũng rõ ràng cái chết của hai người có siêu năng lực trên sân thượng tối qua có ý nghĩa gì. ” Ông đột nhiên nhìn về phía Cố Thận, chuyển chủ đề: "Với tội danh mất kiểm soát siêu năng lực, tôi có thể trực tiếp đưa anh ta vào nhà giam ngay bây giờ."
Cố Thận: "???"
Này này này, thần tiên đánh nhau, bản thân phải chịu hậu. Đây cũng không phải là lần đầu tiên rồi đó!
"Thật sao?" Ông lão mặc đồ Trung Sơn khí định thần nhàn, lạnh nhạt nói: "Ông và tôi đều biết rằng thức tỉnh siêu năng lực là một sự kiện không thể kiểm soát được. Anh bé này đã cho thấy tiềm năng to lớn của mình. Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, liên bang hẳn là sẽ khoan hồng.”
"Chủ nghĩa nhân đạo? Tôi đang bàn luận về luật liên bang với ông!" Thẩm phán trưởng không chịu nhúc nhích: "Căn cứ Điều 13 của Luật an ninh, tôi có thể cử người giám sát chặt chẽ anh ta 24/24 giờ. Khi cần thiết có thể áp dụng các biện pháp hạn chế."
"Cố Thận là phản kích bị động, cùng lắm chỉ có thể coi là phòng vệ quá mức."
“Cố Thận giết người là sự thật đã được chứng minh. Vụ án xét xử này cần có ngục giam và tòa án Siêu năng lực dựa trên tình tiết tiến triển để phán xét như thường lệ. Lão già, ông phải biết rằng Sở tài quyết của ông chỉ có quyền áp dụng pháp luật đối với những sự kiện siêu nhiên." Thẩm phán trưởng chiếm thế thượng phong, dào dạt đắc ý nhìn đối thủ cũ của mình.
"Có lẽ ông nói đúng."
Sau khi suy nghĩ một lúc, Thụ tiên sinh nhún vai từ bỏ tranh luận, đồng thời khoé môi lộ ra nụ cười giảo hoạt.
Chu Tể Nhân nhìn Cố Thận, tiếc nuối nói: "Anh xem đi, đây mới là bộ mặt thật của Sở ngục giam. Cưỡng bức lợi dụng, quỷ kế đa đoan, cảm giác bị coi như đồ vật cũng không dễ chịu đúng không? Cố Thận, nếu cho anh chọn lại lần nữa, anh thực sự sẽ chọn gia nhập cùng họ sao?"
Thẩm phán trưởng lập tức thay đổi sắc mặt.
Trong cuộc tranh luận vừa rồi ông theo bản năng công kích đối thủ, ông đã phần nào quên mất ý định ban đầu của mình.
Cố Thận sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lấm tấm trên trán chảy xuống.