Con ngõ nhỏ vẫn còn đó, gió đêm vẫn còn đó. Ông Lục thì đã không còn rồi. "Tôi nhớ ông ấy rồi. . ." Lục Nam Cận uống một chén rượu, rũ hai mắt, cười chua xót, cô vịn vách tường đá, từ từ quay lưng ngồi xuống, cứ nhìn bầu trời trên căn ngõ hẹp nhỏ như vậy, màn đêm và ánh sao u ám, mỗi một câu một chữ lẩm bẩm lặp lại, nhả ra sự nhớ nhung đầy mệt mỏi: "Tôi nhớ ông ấy. . ." Tống Từ cũng ngồi xuống theo. Ô Nha uống cũng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.