Hắn ta vác theo hai người em trai, đám người cũng lần lượt nhường đường. “Tô Sát.” Đại ca chậm rãi nói, hắn ta báo lên tên mình, sau đó thản nhiên khen ngợi: “Từ xưa đã nghe Ô Nha thành bắc dũng mãnh vô song, tối nay vừa gặp, quả nhiên.” Tống Từ có chút không nhịn được mà cười. Nhưng chỉ cười thôi. Tiếng cười khô khan như vậy, nghe không có vẻ hài lòng hay vui sướng, trái lại làm người ta cảm thấy bị chế giễu, khinh thường. Thật ra Ô Nha không có ý khinh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.