“Sau trận hỏa hoạn trong nhà của tôi ngoại trừ con mèo này, không còn cái gì sao?” Cố Thận thăm dò hỏi.
“Anh muốn còn lại cái gì?” Nam Cận nhướng mày, “Trừ cái bàn gãy, cái giường nát, trong nhà anh còn có cái gì?”
"Cũng đúng." Cố Thận gãi gãi đầu.
Có vẻ như họ đã không phát hiện ra, "Thước chân lý" đã bị Trử Linh che giấu rồi sao.
“Mấy ngày nay anh có thể nghỉ ngơi một chút.” Nam Cận xoa nhẹ mèo cam hai lần, sau đó ôm tiểu tử này lên “Còn về siêu năng lực của anh, Sở tài quyết còn đang trong quá trình phán xét. Qua mấy ngày nữa sẽ tiến hành kiểm tra xét duyệt, chờ thân thể anh khôi phục gần xong là có thể tiến hành."
"Xét duyệt? Xét duyệt cái gì?"
"Mỗi người sẽ thức tỉnh siêu năng lực khác nhau. Mức độ nguy hiểm cũng khác nhau. Mặc dù theo lý thuyết của Đồ Linh tiên sinh thì mức độ nguy hiểm của siêu năng lực có liên quan đến mức độ lúc thức tỉnh. Nhưng có một số người vừa mới mở mắt đã đi trước người khác một bước. Một số người khi thức tỉnh siêu năng lực chỉ có thể bẻ cong một cái thìa, trong khi có những người có thể dễ dàng thiêu rụi cả một tòa nhà." Nam Cận dùng phép ẩn dụ đơn giản để nhắc nhở một cách có thâm ý: "Hiện trường vụ hoả hoạn đêm qua thực sự rất kinh người, Sở tài quyết có khả năng sẽ đưa ra đánh giá anh là sức mạnh cấp S."
“…”
Cố Thận che trán, nhất thời cảm thấy vô cùng áy náy: "Thành thật mà nói khả năng của tôi không lợi hại như cô tưởng đâu."
“Không cần xem nhẹ bản thân mình. ”
Nam Cận lắc đầu, đôi mắt sáng quắc: "Tôi đã xem ảnh chụp trên sân thượng, lực sát thương rất khủng khiếp, vượt xa đại đa số những người mới. Đã lâu rồi ở khu Thanh Hà mới có quái vật như anh. Đây là loại năng lực gì? Có thể sử dụng lại một lần nữa không?"
Cố Thận nhìn nhìn hai tay mình.
Không có cây thước đó, bản thân cậu chỉ là một người bình thường, làm gì có chỗ nào liên quan đến siêu năng lực chứ?
Âm kém dương sai đi đến bước này, Cố Thận chỉ cảm thấy phiền phức bản thân cậu dây vào càng ngày càng lớn.
Đợi đến ngày xét duyệt, sự thật rằng bản thân không có siêu năng lực sẽ bị bại lộ.
Nên làm cái gì bây giờ?
Cậu rơi vào trầm tư.
"Có vẻ như anh vẫn chưa hoàn toàn nắm bắt được sức mạnh này. Không sao, cứ từ từ." Đúng như dự đoán của Nam Cận, cô nhẹ nhàng nói: “Nhưng có một điều tôi cần nói với anh. Lần này, để tranh giành quyền sở hữu anh, thầy và chánh án của Sở ngục giam suýt đánh nhau. Vì sử dụng “Lệnh đặc xá” nên nhiều người trong Sở tài quyết tỏ ra bất mãn.”
“Sẽ luôn có người oán giận, thù hận với những thứ chói mắt rực rỡ,. Luôn có người cố gắng làm hỏng nó, làm cho nó rơi xuống, khiến nó sụp đổ.” Nam Cận đặt con mèo xuống, nhìn thẳng vào Cố Thận, vô cùng thong thả, chậm rãi nói: “Càng có nhiều người cố gắng hết sức để đè bẹp anh, điều đó có nghĩa là anh có tiềm năng vô hạn và một tương lai đầy hứa hẹn. Thay vì thu mình lại, từ bỏ, cam nguyện trở nên tầm thường, không bằng vươn lên, chiến đấu giết ra một con đường cho siêu năng lực.”
Con mèo màu cam kêu meo meo rồi nhảy đi.
Nam Cận gằn từng chữ: "Muốn đội vương miện thì phải chịu được sức nặng của nó."
Muốn đội vương miện thì phải chịu được sức nặng của nó.
Cố Thận có chút suy nghĩ ngẩng đầu: “Những lời này là của Thụ tiên sinh muốn truyền đạt sao?"
"Bởi vì Lệnh đặc xá, thầy còn đang bận đối phó sứt đầu mẻ trán với những lão già cứng đầu bảo thủ trong Sở tài quyết rồi.”
"Lời khi nãy là tôi nói." Kính râm của Nam Cận trượt xuống, lộ ra vẻ ranh mãnh: "Dù sao cũng tôn tôi làm đại ca. Cũng nên an ủi người mới như anh một chút, bài phát biểu này thế nào?"
“Đại ca nói rất hay.” Cố Thận nghiêm túc khen ngợi, lại xoay người: “Lần sau đừng nói nữa.”
“Dừng.”
Người phụ nữ mặc áo gió không cho là đúng, lại đeo kính râm lên, một bên kiểm tra con dao treo dưới áo gió một bên nói: “Tối nay tôi có việc quan trọng, không ở cùng anh được. Anh hãy nghỉ ngơi cho tốt.”
Trước khi đi lại để lại một cái thẻ .
"Đây, mật khẩu là ngày sinh nhật của anh. Trong thẻ này có một số tiền, coi như là để đền bù cho việc bán thân của anh. Chi tiêu hàng ngày không thành vấn đề. Thầy nhờ tôi nói với anh, bảo anh thả lỏng bản thân. Kết quả xét duyệt như thế nào cũng không quan trọng. Dù sao trước trận hỏa hoạn đó, ông ấy đã nhìn trúng anh rồi."
Cố Thận giật mình.
Đúng rồi, trước khi xảy ra trận hoả hoạn, Thụ tiên sinh đã sớm tung ra cành oliu.
Cậu có chút không hiểu, nếu không phải vì “Siêu năng lực thức tỉnh”, thì bản thân còn gì hấp dẫn Thụ tiên sinh?
"Meo meo ô."
Sau khi Nam Cận rời đi, Quất Tử ngoan ngoãn nằm trên sô pha, hai mắt đột nhiên sáng lên, tiếng kêu cũng trở nên sắc bén hơn.
Nó nhảy lên đùi Cố Thận, dùng móng khoa tay múa chân trên không trung, đồng thời kêu meo meo.
"Cây thước!"
Cố Thận lập tức hiểu ra, đây là Trử Linh lại một lần nữa login, "Cô giấu cây thước sao? Giấu ở đâu?"