Cố Thận nôn ói xong, ông lão quan sát căn nhà cũ kỹ, loang lở vết ố, ánh mắt chầm chậm quan sát, giở giọng trêu chọc nói: “Sống ở đây sao? Nghèo đến như vậy, không muốn theo ta hay sao?”
“Hừ.”
Cố Thận tức giận nhìn ông lão, xoa xoa ngón tay: “Nghèo khó không thể dời đổi được, sức mạnh không thể khuất phục được, đừng hòng lấy tiền ra mua chuộc tôi, tôi là người rất cứng rắn.”
“Ồ vậy sao?” Ông Thụ cười to thoải mái: “Bái phục bái phục.”
“Chàng trai dũng cảm, mạnh mẽ, đây là số của tôi.” Ông lão từ từ đóng cửa sổ xe lại, cuối cùng chỉ đưa một tờ danh thiếp, “Khi nào thay đổi ý thì cứ gọi điện thoại cho tôi.”
Cố Thận liếc tờ giấy, ghi nhớ những con số ở trên đó.
Tờ giấy chợt “xẹt” một tiếng, bốc cháy, từ từ hóa thành tro, ông lão không chút do dự, tung bay tờ giấy trên không khí, đạp ga phóng xe đi.
…
Vào đêm khuya, mọi thứ đều im lặng.
Bỗng nhiên có một chiếc xe loại MPV, lúc ánh đèn đường tắt, đỗ cách nhà Cố Thận không xa.
Ông lão mắt đang nhắm, có vẻ như là đã ngủ rồi, nhưng thât ra là đang chờ đợi điều gì đó, ngón tay cứ gõ gõ trên cánh tay.
Trong xe có vang lên tiếng thông báo liên lạc, ông Thụ chậm rãi nhìn, lựa chọn nghe máy, khi đó trong xe có phát ra một ánh sáng nhẹ, chiếu lên trần xe, như tạo thành một bức màn ánh sáng.
Khuôn mặt của Nam Cận xuất hiện trên màn hình chiếu sáng.
“Thầy, nhiệm vụ ngăn chặn A-009 đã thành công.” Cô cung kính báo cáo cho ông.
Nhưng tất nhiên cô gọi điện thoại cho ông ấy không phải vì báo cáo chuyện này.
“Rất hiếm khi thấy thầy coi trọng, quan tâm đến một người đến như vậy, còn tự mình đưa Cố Thận trở về” Nam Cận dừng một chút, trịnh trọng hỏi: “Thầy muốn đưa cậu ấy vào “Sở tài quyết” sao?”
“À đúng vậy.”
Ông lão cũng thẳng thắn cười nói, “Ta coi trọng đứa trẻ này, chỉ là một người bình thường nhưng khi gặp A-009 lại sống sót, chuyện này không dễ dàng gì.”
Nam Cận gật đầu đồng ý.
Nếu mà là người thầy chọn, thì chắc chắn sẽ không sai được.
Cô lại hỏi: “Vậy thầy có tin là cậu ấy sẽ gia nhập vào sở không?”
“Thật ra thì ta không chắc chắn, cho nên giống như canh đánh bài bạc.” Ông lão duỗi hai ngón tay, cử động một chút, cười nói: “Nãy ta có cho Cố Thận một dãy số điện thoại, hiện tại đang chờ điện thoại đổ chuông.”
Chờ điện thoại đổ chuông?
Nam Cận giật mình.
Những sự kiện về A-009 liên tiếp xuất hiện trong đầu cô: A-009 chạy trốn, bắt giữ khẩn cấp, toa tàu bị phanh gấp, đứt lìa, máy báy trực thăng.
Hành động lớn, rầm rộ như vậy thì chắc chắn rằng “những người đó” đã chú ý rồi.
Chỉ cần những người đó điều tra về chuyện của chuyến tàu kia, chắc chắn sẽ tìm ra thông tin của Cố Thận.
Cô liền hiểu được ý của thầy mình đang nghĩ gì.
“Đêm đó có rất nhiều sự kiện không thể kiểm soát, khiến cho nhiều người chú ý.”
“Đối với những kẻ mong muốn tình huống mất kiểm soát như thế này, rất vất vả mới tìm được một người có siêu năng lực mất kiểm soát như thế này, nếu chỉ làm lật một con tàu thì khiến người ta thất vọng quá.”
“Ít nhất thì cũng phải có nhiều người chết?”
Ông Thụ nhắm nhẹ mắt lại, nhỏ nhẹ nói: “Năng lực của A-009 là ăn mòn, với năng lực của cô ta thì dù nạn nhân sống soát thoát ra khỏi đó thì cũng sẽ bị những cái chết “ngoài ý muốn”. Tội nghiệp cho cậu nhóc đó, hiện tại vẫn còn nguy hiểm?”
Thầy đang muốn kiểm tra Cố Thận?
Nam Cận có chút lo lắng: “Những người đó và A-009 khác nhau, không dễ dàng gì tìm ra được. Nếu như họ muốn hành động thì Cố Thận có khả năng chống lại hay không? Dù sao cậu ấy cũng chỉ là một người bình thường.”
“Không có người bình thường nào sống sót sau khi ở cạnh A-009 cả, càng không có tư cách gia nhập vào Sở tài quyết, lúc ở chung trên xe ta đã nhìn qua cậu ấy. Cậu ta hoàn toàn khác biệt so với con, một người biết quý trọng sinh mạng.” Ông Thụ vẻ mặt nghiêm nghị hẳn lên, nhìn vào học đồ mà ông yêu quý nhất, “Cho nên Cố Thận sẽ không liều mạng mà sẽ dùng hết sức bảo vệ tính mạng cho mình.”
“Dưới tình huống giống như thế thì e rằng ngay cả việc gọi điện thoại cầu cứu cũng không thể làm được.”
Vẻ mặt của ông Thụ vẫn rất điềm tĩnh, thong thả, coi như không có chuyện gì.
Ông lại nhắm đôi mắt của mình lại lần nữa, giọng nói như sắp rơi vào cơn mê man, giọng ông càng lúc càng nhẹ: “Vậy thì coi như ta đã nhìn nhầm, việc Cố Thận sống sót trong vụ của A-009 chỉ là do may mắn.”
“Tôi đã về rồi.”
Cố Thận đẩy cửa ra, chào hỏi một tiếng.
Căn phòng đơn sơ trống trải, ba mươi đến bốn mươi mét vuông, không có gì ngoài một cái bàn và một chiếc giường, không ngoa khi miêu tả căn nhà không có gì ngoài bốn bức tường.
Ánh đèn từ trong phòng chập chờn yếu ớt.
Lúc mình đi đã quên tắt màn hình máy tính sao? Cố Thận ngạc nhiên.
“Meo meo…”
Đáp lại cậu là một tiếng mèo đòi ăn, chỉ là hôm nay đáp lại chậm hơn thường ngày, cũng bình tĩnh hơn bình thường rất nhiều.