Thế giới trong giấc mơ này đã bắt đầu sụp đổ, nhưng trên bầu trời có những mã ký hiệu mơ hồ đáp xuống, vì vậy tốc độ sụp đổ của Kinh Trập bị kéo đi cực kỳ chậm.
"Anh bây giờ còn chưa thể đi ra ngoài."
Cố Thận ngẩn người.
"Trong thế giới thực chỉ mới trôi qua mười lăm phút."
Trử Linh giải thích đơn giản: "Kỷ lục giác ngộ nhanh nhất trong lịch sử của Sở tài quyết là một giờ bốn mươi lăm phút. Nếu anh ra ngoài bây giờ, bất kể Chu Tề Nhân có bảo vệ anh như thế nào thì những người trong Sở tài quyết cũng sẽ đề nghị xẻ thịt anh ra lên để nghiên cứu mất."
"Mười lăm phút đồng hồ?!"
Cố Thận kinh ngạc, nếu như nói với chính mình, hiện tại anh đã ở trong giấc mơ Tiết Kinh Trập hơn mười lăm giờ đồng hồ anh cũng sẽ tin.
Thế mà trong thế giới thực thể chỉ mới trôi qua mười lăm phút.
Cố Thận hiểu rõ ý của Trử Linh.
Trong nhiều trò chơi, kỷ lục luôn được làm mới. Nếu nhanh hơn kỷ lục ban đầu một chút thì người phá kỷ lục là một tướng mới đáng nể. Nhưng nếu nhanh hơn gấp mấy lần thì có lẽ người ta sẽ nghĩ rằng người này là một kẻ lừa đảo đáng xấu hổ.
“Thế giới Tiết Kinh Trập sắp sụp đổ rồi.”
Cố Thận nhìn chân trời ở phía xa đang sụp đổ. Hiện tại anh không muốn ra ngoài, cậu khóc không ra nước mắt: “Chúng ta có thể chống đỡ bao lâu? Cô sớm nói cho tôi biết một chút, tôi có thể ngủ một giấc rồi mới bắt đầu tìm hiểu về nó."
"Rất nhiều thứ trong thế giới giấc mơ không nằm trong sự kiểm soát từ ý thức của anh." Trử Linh mỉm cười: "Tiềm thức xác định kết quả của giấc mơ. Nếu anh chọn ngủ, anh có thể hoàn thành sự lĩnh ngộ của mình ở trong tầng giấc mơ tiếp theo. Đó là lí do tại sao, rất nhiều người đều đang cố gắng dùng đủ mọi thủ đoạn để lĩnh hội "Kinh Trập", nhưng cuối cùng vẫn thất bại."
“Tin tốt là dưới sự trì hoãn của tôi, tốc độ sụp đổ của thế giới này đã chậm lại. Chúng ta vẫn sẽ trở thành một kỷ lục mới, nhưng chỉ nhanh hơn một chút so với vị trí đầu tiên mà thôi.” Trử Linh vươn một ngón tay, nở nụ cười tinh nghịch: "Một chút thôi."
"Một chút?"
"So với người nhanh nhất ban đầu còn nhanh hơn một chút?"
Cố Thận thở dài một hơi, chân thành hỏi: "Trử Linh đại nhân, cô thần thông quảng đại, có thể làm cho tôi trở thành người cuối bảng không. Loại mà chỉ nhỉnh hơn người đứng cuối cùng một chút là được. So với việc là người đầu tiên thì tôi trốn phía sau tốt hơn, như vậy tôi mới cảm thấy an toàn. "
Cô gái hơi nghiêng đầu lại, ánh mắt hoang mang.
Cô không hiểu tại sao Cố Thận lại muốn trở thành người ở phía cuối.
Mọi người ai cũng muốn mình là số một, là người lập nên kỷ lục, tỏa sáng rực rỡ và thu hút sự chú ý.
"Cho đến bây giờ, tôi vẫn luôn chỉ muốn làm một người bình thường."
“Cho đến bây giờ cũng chưa từng muốn được tỏa sáng, được mọi người chú ý.”
Cố Thận hít sâu một hơi, tốc độ nói vốn rất chậm dần dần tăng nhanh: “Nếu như trở thành số một, rất nhiều người sẽ vô cớ kỳ vọng vào cô. Cô phải liều mạng chạy về phía trước, phải chạy càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh hơn nữa, không thể dừng lại. Ngài Thụ đã cứu tôi bằng lệnh đặc xá, sư tỷ sư huynh ngàn dặm xa xôi đến dạy tôi. Họ đã đổi cho tôi một ngôi nhà mới và cho tôi rất nhiều tiền. Bây giờ tôi cảm thấy nếu tôi không lấy được cấp S thì tôi sẽ có lỗi với họ rất nhiều. Nhưng Trử Linh , cô có biết rằng họ đã làm việc rất nhiều việc để giúp tôi, nhưng họ không biết rằng tôi hoàn toàn không có thứ chó má gọi là năng lực siêu phàm!"
Trử Linh ngây người nhìn thiếu niên.
Sau cơn mưa xuân, ngọn cỏ và giọt nước đọng trên hai má Cố Thận, trong đôi đồng tử trong veo của anh ba phần là giãy dụa, bảy phần là đau đớn.
Thực ra, không phải cậu không muốn trở thành người đứng đầu.
Mà là sợ hãi sẽ làm cho những người đối tốt với anh thất vọng.
Cố Thận chỉ cảm thấy tất cả những chuyện này phát sinh quá nhanh, quá hoang đường. Mười lăm ngày sau chính là buổi xét duyệt của Sở tài quyết, bọn họ muốn đánh giá "năng lực siêu phàm" của anh, ai mà có thể ngờ đến là anh căn bản không hề có siêu năng lực.
Việc huấn luyện đặc biệt có lợi ích gì?
Công dụng của việc lĩnh hội "Kinh trập" có lợi ích gì?
Ngay cả khi bản thân anh cố gắng hết sức, cũng đã mặc định tất cả nỗ lực đều sẽ là công dã tràng
"Ai nói như vậy."
Khi thế giới bắt đầu hoàn toàn sụp đổ.
Có một giọng nói dịu dàng vang lên.
“Ai nói anh không có năng lực siêu phàm.”
Trử Linh lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói chân thành tha thiết, theo nước mưa khuếch tán ra, bao trùm xung quanh, khiến người ta cảm thấy an tâm.
“Anh chỉ là còn chưa thức tỉnh mà thôi."
Thế giới đang dần sụp đổ.
Cố Thận không nhìn bụi cỏ, nước mưa, mây mù, phong cảnh trong mắt cậu đã không còn quan trọng, chỉ còn lại cô gái này.
Cậu nhìn thấy điều gì đó khác biệt trong mắt Trử Linh, đôi mắt của người khác cũng không có như vậy.