Một con mèo màu cam, ngồi xổm trước màn hình máy tính trên bàn, đang nhìn chằm chằm vào cửa nhà.
Đây là một con mèo hoang, Cố Thận nhặt về cách đây không lâu, đặt tên là Quất Tử, sau khi nuôi thì mới phát hiện chú mèo này ăn rất khỏe, đúng là quả cam lớn, nhưng mà lại không tăng ký, ăn cỡ nào cũng không mập.
Hôm nay đúng là xảy ra rất nhiều chuyện, về đến nhà đã là hai giờ sáng, khiến cho nó phải chờ đợi đến giờ.
Cố Thận ngáp một cái, cố rướn người lấy bịch thức ăn cho mèo, đổ vào bát đựng đồ ăn “Quất Tử, ăn nào.”
Không có tiếng đáp lại.
Cố Thận ngạc nhiên, con mèo ngốc này nay lại không đến đây. Cậu quay lưng về phía cái bàn, không có nhìn lên trên, trên bàn Quất Tử đang nhìn xuống quan sát, trong mắt tỏa ra một ánh sáng nhàn nhạt.
“Không ăn? Bỏ qua bữa này thì sau không có mà ăn nữa đâu.” Cố Thận tức giận quay đầu lại.
“Meo meo!!!”
Kèm theo một tiếng kêu sắc nhọn của mèo, Quất Tử rùng mình một cái như tỉnh khỏi mộng, trong mắt tia nhìn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt ban nãy biến mất, sát khí cũng không còn, nhảy xuống bát đựng rồi cắm cúi ăn.
Cái nết ăn này khiến cho Cố Thận hơi ghét nó.
Con mèo ngốc ăn no nê, vênh váo tìm chỗ để ngủ.
Cố Thận đang ngồi trước màn hình máy tính, lấy khăn tay trong túi ra để bọc ngón tay mình lại, cẩn thận lấy chiếc thước đo ra, xong lại nhìn và suy nghĩ.
Cái thước đo này hình như không có năng lực ăn mòn?
Đây là thứ mà A-009 đưa cho mình, hình như không có ác ý gì.
Chỉ có điều không biết nó có tác dụng gì?
Sau khi lên chuyến tàu điện ngầm đó, các cảnh quay ngược, lóe lên và dừng lại.
Trong lòng Cố Thận có rất nhiều nghi vấn, nghĩ rằng trong phòng thẩm vấn có thể từ miệng của người thẩm vấn giải đáp được những câu hỏi đó.
Kết quả.
Mình đã uống miếng nước và bắt đầu bịa ra những câu chuyện không có thiệt, nhưng mà cái người tên “Ngụy Thuật” lại nhớ rất rõ mọi chuyện, may mắn video trên khoang tàu xảy ra vấn đề, nên những người đó không hề biết trên đó đã xảy ra chuyện gì!
Bọn họ nhìn thấy chỉ là đoàn tàu tuyến số 13 bình thường.
Nhưng mà ngay từ đầu khi mình lên thì rõ ràng là một đoàn tàu mang số “001”.
“Chuyện gì xảy ra với cô gái kia và A-009”
Cố Thận không hiểu được, xoa xoa hai bên trán, lầm bầm nói: “Còn ông lão kia nói gì mà thời đại mới đang đến”
“Thời đại mới, thời đại mới…”
Mở trang web ra.
Toàn bộ tin tức giống như sóng biển liên tục xuất hiện.
Vào năm 638 theo lịch mới nhờ vào “Deep sea” do “Alan Turing” phát triển, năm châu lục của thế giới đã được gắn kết bởi một mạng lưới mạng ảo, toàn bộ người dân có thể cập nhật một lượng lớn thông tin và nhanh chóng trong trí tuệ mà không cần ra ngoài.
“Chuyện tối nay lớn đến vậy mà không có một bài báo hay tin tức gì về nó”
Cố Thận nhíu mày, mắt liếc nhìn tin tức mới, cảm thấy có gì không đúng, muốn gõ thanh tìm kiếm, bỗng nhiên dừng lại.
Trong đầu nhớ lại câu nói mà ông lão nói trên xe.
“Hiện tại đã có người chú ý đến cậu.”
Chỉ một câu này đã nhắc nhở Cố Thận.
“Nếu đã có người chú ý đến thì mình nên cẩn thận.”
Cố Thận hiểu rằng nếu mình tìm kiếm từ khóa thì sẽ để lại dấu vết, có khả năng sẽ bị nguời khác tìm ra manh mối.
Bỗng nhiên có tiếng “ting ting” rất nhỏ.
Màn hình máy tính bỗng xuất hiện một khung chat.
“Chúc mừng cậu.”
Trong khung chat hiện lên tin nhắn của đối phương: “Vấn đề khi nãy, cậu trả lời rất hay.”
Khiến cho Cố Thận ngẩn ngơ.
Ảnh đại diện của đối phương là không có hình, nhưng giọng điệu này có lẽ là cô gái váy trắng trên tàu.
Cố Thận tin tưởng rằng sẽ không phải là người cải trang, bởi vì chuyện mà cậu và cô gái gặp nhau không có người thứ 3 biết, ngay cả người bí ẩn khó lường được như “ngài Thụ” kia cũng không hay.
Trước khi mở khung chat ra thì Cố Thận cố ý muốn tìm thông tin của đối phương nhưng mục thông tin cá nhân cũng giống như ảnh đại diện, dù cho Cố Thận có cố gắng click vào như thế nào thì nó đều hiện trống.
Loại chỗ trống này không phải là không có gì điền vào mà là cố ý không điền bất kỳ thông tin gì, họ tên, giới tính, ngày tháng năm sinh, sở thích, chữ ký, tất cả đều không có.
Chỗ trống.
Chỉ có mỗi chỗ trống.
Cho dù là người chết thì không ai không có những thông tin này.
Cố Thận chưa bao giờ gặp phải tình huống này, bởi vì mỗi công dân của năm châu lục đều có ghi chép máu và thông tin trong kho dữ liệu của Deep sea, nhưng phải có tên trong hệ thống mới có thể đăng nhập được.
Nhưng tất cả mọi thứ trong nick này đều trống, là do hệ thống đang trục trặc sao?
Dù có là chuyện gì thì đều không quan trọng.
Cố Thận hiện tại cảm thấy rất may mắn bởi vì đã tự dặn bản thân không nói gì về chi tiết này trong phòng thẩm vấn, có quỷ mới biết được việc chiếc trực thăng thu thập thi thể của A-009, còn cô gái ngang ngược này là ai, tại sao lại có những chuyện kỳ lạ như vậy xảy ra được chứ?