Khi tai nạn ập đến thì thấy được con người nhỏ bé đến nhường nào.
Bọn họ đều không thể làm gì được chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh địa ngục trần gian diễn ra.
Vài cái bóng cháy xém trong ngọn lửa, cố gắng kêu gào.
Mặc dù không thể nghe rõ âm thanh, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự đau đớn và tuyệt vọng của họ.
Vụ nổ bất thình lình xảy ra, khiến cho những người dân vô tội trong chung cư đều bị thiêu trong biển lửa.
Có người lựa chọn nhảy ra khỏi cửa sổ để sống sót.
“Ào… phành!”
Thân hình bị lửa thiêu nhảy ra khỏi cửa sổ, bay trên không trung tạo thành một hình vòng cung ánh lửa đứt đoạn, sau đó đáp xuống đất một tiếng như giòn tan vỡ vụn, lốm đốm lửa lẻ tẻ tỏa ra.
Những người nhảy ra khỏi tòa nhà này không biết rằng ngọn lửa làm nổ tung tòa nhà còn mang theo năng lực ăn mòn.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Cố Thận lặng im nắm chặt hai tay của mình, cậu nhận thức được quyết định của mình là hoàn toàn chính xác, nếu nãy trốn xuống dưới thì mình đã trở thành một cỗ thi thể cháy đen.
Hiện tại đang bị biển lửa bao vây, phải làm sao bây giờ?
Nếu kẻ muốn giết mình tràn đầy sát khí như vậy thì chắc chắn sẽ rất nhanh chóng đuổi đến sân thượng.
Giờ phút này, Cố Thận bình tĩnh đến lạ, sự bình tĩnh trước nay chưa từng có, bởi vì tiếng nổ rất to, nên thân thể cậu bất chợt run lên theo phản ứng sinh lý, nhưng ngón tay đã không còn rung nữa.
Cậu nhìn về phía Trữ Linh trong thân xác Quất Tử cũng đang nhìn về phía mình, lúc này trên sân thượng gió lạnh đến thấu xương.
Ánh mắt của hai người chạm vào nhau.
Như một lời nhắc nhở trong thâm tâm, Cố Thận lấy ra cây thước bạc mà A-009 đưa cho mình.
Vẫn như trước Quất Tử mở miệng ra vẫn là tiếng “meo meo”, ngôn ngữ của loài mèo.
Nhưng Cố Thận nghe lại hiểu, cũng không lý giải được tại sao mình có thể hiểu suy nghĩ của Quất Tử.
“Kẻ địch có hai người, dự tính trong vòng 20 đến 40 giây nữa sẽ đuổi kịp đến sân thượng, lối thoát đã bị bịt kín, cậu cần sử dụng “Thước chân lý” này để phản công.
Thì ra cây thước bạc có chuôi cân này là “Thước chân lý”!
“Dùng thế nào?”
Cố Thận nín thở, lo lắng nhìn về phía cửa của tầng thượng, không còn nhiều thời gian. Không biết có phải là do ảo giác không, cậu cảm nhận mình có thể nghe được tiếng bước chân vang lên!
Quất Tử rất nhanh nói: “Dùng tinh thần, tưởng tượng ra hình ảnh. Thước chân lý có thể biến ảo ảnh thành vật thật. Tập trung tinh thần càng tốt thì khả năng biến thành vật thật sẽ càng cao.”
“Đùng”
Một tiếng nặng nè vang lên.
Khóa cửa bị một lực cực mạnh phá, gần như bay ra.
Hai tay Cố Thận nắm chặt lấy cây thước bạc, tập trung chú ý, nhìn về phía hướng cửa ra vào.
Đầu óc cậu trống rỗng, toàn bộ sự tập trung dồn về một điểm, hình ảnh Nam Cận chiến đấu với A-009 vụt qua trong đầu, ánh xẹt tỏa ra khi hai thanh kiếm chạm vào nhau, dường như lúc này nó đã biến mất và ngưng tụ ánh sáng tại một điểm.
Thước chân lý dần sáng lên từng chút.
Có một trận gió lớn, thổi qua phía trên của sân thượng, chăn nệm và quần áo đang phơi đều bị thổi bay.
“Oành!”
Lại một sự im lặng ngắn ngủi.
Lần thứ hai va chạm, khóa cửa đã bị đánh bật ra, một bóng dáng cao lớn xuất hiện, trực tiếp đẩy cánh cửa rồi nghiêng người đi qua, thân hình cường tráng y như một con trâu rừng trưởng thành!
Ngay lúc này, cây thước bạc trong tay cũng toát ra ánh sáng rực rỡ.
Quần áo bay trên sân thượng bị cắt ra làm nghìn mảnh nhỏ, nháy mắt đã xuất hiện vô số khe hở nhỏ, lượn lờ bay trong gió. Đằng sau là những lưỡi kiếm màu bạc, chém hết lớp này đến lớp khác, một thân ảnh dáng vẻ liều lĩnh đáp xuống.
Nam Cận cùng hai thanh kiếm lúc đấu với người phụ nữ mét tám.
Cố Thận lấy thước nhắm thẳng vào người đàn ông cao lớn.
Ngay lúc này và lúc đó, hai bức tranh giống nhau đến mức kinh ngạc chỉ là bức sau đẫm máu và kinh khủnh hơn.
“Ồ…”
Giọng nói trầm đục tỏ ra khá ngạc nhiên của người đàn ông cao lớn đứng trên sân thượng, khi nãy không tấn công liền thật ra là trò mèo vờn chuột của anh ta, căn cứ vào tình báo thì mục tiêu lần này chỉ là một người bình thường.
Những không ngờ đến tiếp chiến với mình lại là một người tỏa ra sát ý lớn như vậy. Da thịt cứng như đó đã bị lưỡi kiếm không khí chém chồng lên nhau, xé nát ngay lập tức, quán tính khi nãy đẩy cánh cửa ra đã khiến cho anh ta tự đẩy mình vào một hố sâu không thể đảo ngược lại.
Luồng gió của những lưỡi kiếm khí không biết ở đâu thổi đến sân thượng.
Thì ra là do Thước chân lý lại phát ra ánh sáng màu bạc, mang tưởng tượng của Cố Thận khắc thành đao vực Nam Cận "trong tưởng tượng".
Sở dĩ là đao vực "trong tưởng tượng", là vì Cố Thận căn bản không hiểu về đao vực mà lúc đó Nam Cận lại sử dụng, đến tột cùng là xây dựng nê như thế nào, cho nên cậu bằng vào sức tưởng tượng của bản thân, một lần nữa xây dựng một mảng đao vực.