• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi được xếp đến dạy lớp 10 của một trường cấp ba. Trước khi thực tập bắt đầu, lão sư hướng dẫn tiến hành công tác tư tưởng với bọn tôi, sau đó lại nhìn về phía tôi bổ sung một câu:

 

"Chu Minh! Chú ý tính tình của em!"

 

Choáng. Không phải đâu, tính tình tôi nát dữ vậy à? Sao ai cũng nhè tôi mà chỉ trích vậy?

 

"Minh tử, phỏng chừng cậu sẽ trở thành thần tượng của học sinh đó..." Tiểu Đinh lại gần nói với tôi.

 

Tiểu Đinh là bạn cùng trường khác ngành của tôi. Chúng tôi thực tập chung một trường, tôi dạy tiếng Anh, nhỏ ấy dạy Toán.

 

"Sao vậy?" Tôi tò mò nhìn nhỏ.

 

"Ngài nhìn tạo hình của ngài đi, rõ ràng là style học sinh côn đồ. Cậu xem, hay là, có thời gian mình sẽ cùng cậu đi mua mấy bộ đồ nhìn đàng hoàng một chút?" Tiểu Đinh che miệng cười khúc khích.

 

"Lão sư!" Tôi đứng giữa cả đám gọi lão sư hướng dẫn, "Có yêu cầu với trang phục của tụi em không? Nhất định phải mặc thật chỉnh chu à?"

 

Cả đám được dịp cười rộ lên.

 

"Không bắt buộc phải mặc quá nghiêm túc. Mặc đơn giản một chút cũng được. Có điều, Chu Minh à, em mặc cái quần đó không được, quá rách rưới, nên mặc cái nào lành lặn một chút..."

 

Mọi người lại cười rộ lên...

 

Ui, xem ra làm lão sư so với làm học sinh gian nan hơn nhiều...

 

Nghe nói là dạy học sinh cấp ba nên trong lòng cũng chắc ăn hơn một chút. Bây giờ trẻ con trưởng thành sớm, lại bị internet và truyền thông ảnh hưởng, giao tiếp với chúng hẳn là tương đối đơn giản. Nhìn mấy đứa bạn khác bị phân đến trường cấp hai thực tập mà trong lòng thầm cảm thấy may mắn.

 

Chủ nhiệm lớp tôi thực tập là một lão sư thâm niên, nghe đồn rất có tiếng, trên đầu tỏa ánh hào quang, thật giống như nếu tôi có thể kết giao với một người như vậy là một chuyện cực kì vinh quang. Lúc tôi tới trường lại vừa vặn lúc chủ nhiệm đang 'giáo dục' học sinh.

 

"Em còn không biết xấu hổ mà tới xin lại sao, tôi không tìm phụ huynh em nói chuyện là may lắm rồi! Về đi, nhìn biểu hiện của em rồi nói sau!"

 

Đứng bên cạnh chủ nhiệm là một cậu học sinh rất cao, mặc đồ thể thao, thoạt nhìn có vẻ rất khó xử.

 

"Lão sư, cái này là em mượn, còn phải trả lại cho người ta, cô trả lại cho em trước được không?"

 

"Tôi nói rồi, khi đi học mang theo những thứ này đều bị tịch thu. Hoặc là giờ em về chờ thi giữa kì xong rồi tới lấy, không thì gọi phụ huynh đến!"

 

Hôn mê, lúc còn đi học tôi ghét nhất là bị lão sư tìm gặp phụ huynh. Tuy nói giáo dục nhất định phải do gia đình và nhà trường cùng phối hợp, nhưng ngay cả những chuyện nhỏ nhặt như thế cũng phải tìm phụ huynh, vậy thì trách nhiệm giáo dục của nhà trường ở đâu?

 

Thấy tôi đến, chủ nhiệm nhìn lướt qua tôi, rồi nói với cậu học sinh kia:

 

"Em về trước đi!"

 

Cậu nhóc ủ rũ rời đi.

 

Lão sư hướng dẫn giới thiệu tôi cho chủ nhiệm lớp, tôi vội vã cúi đầu nhún nhường đóng vai cháu nhỏ lễ phép.

 

"An lão sư, đây là Chu Minh của trường chúng tôi, chuyên ngành tiếng Anh, kiến thức chuyên môn rất tốt, từng đi du học một năm!"

 

Sau đó lão sư hướng dẫn nói với tôi:

 

"Chu Minh, đây là chủ nhiệm lớp thực tập của em, An lão sư. Trong lúc thực tập phải tranh thủ học hỏi An lão sư nhiều một chút!"

 

"Vâng vâng vâng... Em chào An lão sư!" Vội vã cúi đầu.

 

"Tốt, rất có tinh thần." An lão sư cười cười với tôi, "Có chút lo lắng đúng không?"

 

"Dạ, có một chút!" Âm thầm thở phào, xem ra không có thảm như tôi nghĩ.

 

"Thư giãn một chút. Nhà trường phân công công việc cho em chưa? Em qua đây, cầm thời khóa biểu và bảng phân cônggiờ dạy xem một chút, lát tới giờ dạy, em cứ lên đứng lớp là được!"

 

"Dạ, tốt quá, cám ơn An lão sư!" Lại vội cúi đầu. Ai nha, chỉ là đi thực tập, mà đã biến lão tử trở thành một cô vợ Nhật Bản, một đống lễ tiết...

 

Chuông vào học vang lên, An lão sư mang tôi đi tới lớp tôi sẽ dạy – lớp 10-3.

 

"Các em chú ý, đây là lão sư mới tới trường mình thực tập, mọi người phải phối hợp tốt với lão sư mới, đi học nhớ chú ý giữ kỉ luật trong lớp!"

 

Tôi không biết An lão sư dạy môn gì, nhưng khẳng định không phải ngữ văn.

 

Nếu để Cẩn nói những lời này, tuyệt đối sẽ không cứng nhắc và cũ kĩ như thế.

 

Bước lên bục giảng, trong lòng có chút kích động. Trước kia làm học sinh cũng thường xuyên lên bục phát biểu, nhưng là hiện tại, khi trở thành lão sư rồi lại cảm thấy hồi hộp muốn truỵ tim!

 

"Chào cả lớp, đơn giản tự giới thiệu một chút, tôi họ Chu. Các bạn có thể gọi tôi Chu lão sư, cũng có thể gọi là Miss Chu. Bởi vì tên tiếng Anh của tôi là Rhent, cho nên các bạn gọi tôi là Rhent Chu cũng được."

 

"Miss?" Ai đó vẫn đang cúi đầu lặp lại.

 

"Có vấn đề gì sao?" Tôi nhìn xuống, bên dưới lập tức câm như hến. Ai nha, xem ra đứng ở chỗ này liền có uy hẳn.

 

"Thông thường thì buổi học đầu hẳn nên trao đổi với các bạn một chút về phương pháp học tập. Trình độ tiếng Anh của lớp mình như thế nào hiện tại tôi không cách nào biết được. Tôi cũng không thích tiết đầu tiên của lớp lại thay nhau tự giới thiệu, như vậy không có ý nghĩa. Về tên của các bạn, tôi nghĩ, chỉ cần cho tôi ba ngày là tôi có thể nhớ tất cả. Hiện tại, tôi sẽ đưa ra một vài topic tự chọn cho lớp mình thảo luận, ai cảm thấy tiếng Anh mình tốt thì có thể dùng. Đương nhiên, nếu có bạn nào muốn hỏi tôi vấn đề gì đó, tôi cũng có thể trả lời. Về phần dùng ngôn ngữ nào, các bạn quyết định!"

 

Lời phát biểu vừa xong, trong phòng học giống như nổ tung. Các loại vấn đề nối gót tới. Tôi phát hiện, học sinh cấp babây giờ tiếp xúc với rất nhiều lĩnh vực. Những thứ bình thời tôi cho rằng chỉ xuất hiện trong các buổi thảo luận đề tài khi lên đại học nay lại trở thành tiêu điểm quan tâm của học sinh cấp ba, về vấn đề trào lưu, internet, huyền huyễn... Xem ra, quả nhiên là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, trẻ con bây giờ phát triển nhanh thật, xác thực mau đưa lớp tiền bối chúng tôi 'vỗ vào bờ cát' hết.

 

Một tiết học trôi qua rất nhanh, cũng tia được vài đứa trong đám học trò. Nhớ năm đó tôi cũng là một tên ba gai, đương nhiên có thể dễ dàng phát hiện đồng loại trong đám học trò này...

 

Tiết sau, mới vừa trở lại văn phòng, vừa ngồi xuống uống trà, An lão sư đi vào, tôi lập tức nghiêm trang đứng lên.

 

"Lão sư!" Haiz, nhìn xem, làm lão sư cũng có lão sư.

 

"Cảm thấy thế nào?" An lão sư cười hoà ái với tôi, so với ấn tượng đầu tiên của tôi không khỏi là một trời một vực.

 

"Dạ rất tốt. Các em học sinh rất năng động, phát âm không tệ, phản ứng cũng rất nhanh..." Nói một đống lời tốt đep, có điều tất cả đều là nói thật. Tôi cảm thấy lớp học năng động này so với lớp thực nghiệm gì đó của tôi hồi cấp ba thì tốt hơn nhiều lắm.

 

"Năng động thì có ích gì? Thành tích cũng không khá lên được! Haiz..." An lão sư thở dài.

 

Tôi muốn nói tố chất một người không thể chỉ dựa vào thành tích học tập mà đánh giá, nhưng cuối cùng không nói gì. Bây giờ tôi là lão sư...Không còn là một học sinh chuyên đi chống đối lão sư nữa.

 

"Này... Em sẽ cố hết sức!" Trước mặt An lão sư, tôi cố gắng tỏ ra khiêm tốn.

 

Buổi sáng chỉ có hai tiết, 10-3 và 10-4 mỗi lớp một tiết. Chủ nhiệm 10-4 là một lão sư rất nghiêm nghị, nhìn tôi mà mặt không đổi sắc, chỉ lạnh lùng nói vài câu. May mà tôi và thầy đó không cùng một văn phòng, bằng không ngay cả tâm tình tốt cũng đều mất sạch...

 

Không khí hai lớp cũng khác rất nhiều. Cảm giác được, kiến thức trụ cột của học sinh lớp 10-4 vững hơn nhiều so với 10-3, nhưng tôi thích dạy 10-3 hơn. Có lẽ vì, bản thân mình là người không theo khuôn phép, ở 10-3 dễ dàng tìm được cảm giác quen thuộc...

 

Thời gian còn lại chính là tìm một ít tiền bối trong trường để dự thính, vừa nghe vừa ghi ghi chép chép cho tới trưa.

 

Nghỉ trưa, dọc đường, sẽ có học sinh chào hỏi tôi: "Em chào lão sư!", cảm giác giống như mình rất được kính trọng, thỏa mãn chút lòng tham hư vinh nho nhỏ của tôi.

 

Trở về phòng làm việc gọi điện thoại cho Cẩn, báo cáo quá trình công tác.

 

"Xem ra cũng không quá khó!" Tôi cười nói với Cẩn.

 

"Tiết đầu tiên để lại ấn tượng tốt với học sinh là ổn rồi, về sau sẽ dễ giảng dạy hơn..." Giọng điệu Cẩn vẫn là như vậy, giống như hồi cấp ba lúc giảng giải chút đạo lý cho tôi, nhớ tới bộ dáng của nàng lúc đứng trên bục giảng...

 

Thích cô, liền làm những việc giống cô, không nghĩ tới, lớn lên về sau, em liền biến thành cô!

 

Lúc đang tự mình đắm chìm trong sự cảm thán, một lão sư đi tới.

 

"Em đến thực tập đúng không?"

 

"Dạ vâng!" Tôi nhanh chóng đứng lên, trong núi có lão hổ, con khỉ nhỏ như tôi đây nên thành thành thật thật một chút!

 

"Xuống lầu mang chồng bài thi mới vừa chấm xong lên đây!" Lão sư kia rất có khí thế 'chỉ tay năm ngón'.

 

"Dạ, vâng!" Chạy như điên xuống dưới.

 

Đi xuống lầu liền nhìn thấy tiểu Đinh đang loay hoay ở đó. Xem ra, đây rõ ràng là nhằm vào thực tập sinh như chúng tôi... Quên đi, nhằm vào thì nhằm vào đi! Vạn sự khởi đầu nan!

 

"Nha, Chu tài tử, cậu cũng bị bắt đi làm khuân vác à? Trường học này thực rác rưởi. Nói thế nào nhỉ, mình, đếm trong trường, mình không phải hoa khôi trường thì cũng là hoa khôi lớp!" Tôi liếc mắt một cái, tiểu Đinh lập tức chột dạ, "Không phải hoa khôi trường thì cũng là bông hoa trong phòng ngủ nha. Còn cậu, Chu tài tử nổi danh, tại sao hai tụi mình lại phải làm cái việc này?"

 

Tôi nở nụ cười, đặt một chồng bài thi lên bàn. "Cái gì mà tài tử? Mình hiện tại á hả, phải làm cu li!"

 

Nói xong, hai công nhân khuân vác bắt đầu vất vả cần cù làm việc.

 

Cuối cùng công việc mang vác đày ải cũng kết thúc. May mà bình thời thường xuyên vận động, bằng không thân thể thật đúng là ăn không tiêu. Tiểu Đinh mua nước cho tôi, đứng bên cạnh tôi.

 

"Chu, mình phát hiện hành tẩu giang hồ đúng là không dễ dàng gì!"

 

"Ừ. Ngày đầu tiên bị chém không thương tiếc!"

 

"Hừ. Cậu so với mình còn tốt chán, viết bảng không nhiều lắm. Mình đây mỗi ngày ở trên bục ăn đẹp một đống bụi phấn..." Tiểu Đinh oán giận.

 

"Hắc hắc. Vậy là tốt rồi, cả thể xác và tinh thần đều khỏe mạnh, về sau không cần ăn bữa sáng." Tôi ở một bên trêu ghẹo tiểu Đinh.

 

Đang cười nói, một trái banh bay tới. Ngay sau đó bên kia sân thể dục một người có vẻ là lão sư hô về phía chúng tôi: "Ê, em học sinh kia, đá trái banh sang đây!"

 

Nữ lão sư thể dục tóc ngắn, một thân đồ thể thao, xem ra cũng không lớn hơn tôi và tiểu Đinh bao nhiêu.

 

Tiểu Đinh nhìn tôi một cái, cả hai tiếp tục tán gẫu, hoàn toàn không để ý tới, em học sinh kia? Đang kêu ai vậy?

 

Chỉ chốc lát người nọ liền chạy tới trước mặt chúng tôi.

 

"Kêu hai em đá trái banh sang, không nghe thấy à?" Khí thế kia... rất hung nha.

 

"Kêu tụi tôi?" Tiểu Đinh cười. "Tụi tôi là thực tập sinh, không phải em học sinh kia!" Nhìn bộ dáng khoa trương của tiểu Đinh, tôi cũng bật cười.

 

Lão sư thể dục nhìn tôi, rồi lại nhìn tiểu Đinh.

 

"Thực tập? Hai người đến từ trường nào?"

 

"Sư phạm!" Tiểu Đinh nói.

 

"Ai nha, hóa ra là học muội à! Tôi cũng vậy, khóa 04. Em dạy cái gì?"

 

"Dạy toán!"

 

Đối với vấn đề chuyên ngành, tiểu Đinh luôn trả lời tương đối mau, đúng là chuyên nghiệp.

 

"Còn em? Học đệ?"

 

"Học đệ?" Tôi bất đắc dĩ, tiểu Đinh ở bên cạnh cười run hết cả người, nhìn thật muốn bóp chết con nhỏ.

 

"Người ta là con gái nha!" Tiểu Đinh cười nói.

 

"Là con gái à?" Lão sư thể dục kiêm học tỷ nhìn nhìn tôi, "Ui! So với tôi càng giống lão sư thể dục hơn!"

 

Đổ mồ hôi, đây là khen tôi khỏe mạnh hay là chê ngoại hình của tôi vậy?

 

"Em dạy ngoại ngữ! Không biết nên xưng hô với học tỷ thế nào?" Vẫn bày ra vẻ hiền lành ngoan ngoãn. Hết cách rồi, ai kêu chúng tôi là ma mới.

 

"Tôi họ Vương, tụi em có thể gọi tôi Vương tỷ! Vậy, tụi em cứ tiếp tục tán gẫu ha, tôi đi dạy..."

 

Làm lão sư, không ngờ khi đi dạy có thể không có việc gì thì tán dóc một hồi.

 

"Học đệ...?" Tiểu Đinh lại tiếp tục cười.

 

"Cút! Đi thôi!" Tôi vừa rống tiểu Đinh vừa xoay người.

 

"Đi đâu?"

 

"Trở về tiếp tục làm cu li..."

 

"..." Tiểu Đinh không nói gì chạy theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang