• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một hơi chạy đến sân thể dục, gọi cho Cẩn.

 

Điện thoại bắt máy rất nhanh. Bên kia ồn ào và đầy tạp âm.

 

"Chờ một chút, tôi ra ban công." Nghe được Cẩn đang bước ra ngoài.

 

"Nếu không tiện thì lát nữa em gọi lại." Haiz, phát hiện mình thật ngốc nghếch, mỗi lần có chuyện đều để Cẩn ra trận.

 

"Không sao, chờ tôi một chút."

 

Chỉ chốc lát, bên kia đầu dây yên tĩnh hơn rất nhiều.

 

"Tức giận?" Câu đầu tiên Cẩn nói, trực tiếp mà dứt khoát, làm tôi rung động.

 

"Cẩn, em rất thất vọng!" Đứng ở sân thể dục, đá cát dưới chân.

 

"Bị la hả?" Cẩn cười nói, vừa thân thiết xong đã cười nhạo.

 

"Dạ, bị la!" Vốn đang một bụng lửa, vì sao nháy mắt liền tan thành mây khói? Thật là kì quái, thế giới thật kì diệu.

 

"Có tranh luận không?"

 

"Dạ, một chút!" Tôi cười nói.

 

"Ừ, giỏi, ngoan quá!" Cẩn ở bên kia cười đắc ý.

 

Lời này nghe giống như đang dỗ con nít, nhưng hết lần này tới lần khác tôi lại thích nghe những lời này.

 

"Cẩn... Em..." Muốn nói, há miệng thở dốc, lại không nói nên lời.

 

Cẩn im lặng một hồi, đơn giản phun ra hai chữ: "Tôi hiểu!"

 

"Em cảm thấy mình như đang diễn kịch!" Cười bất đắc dĩ. Giống như mình đang phấn khởi chuẩn bị ra ngoài, vừa ra tới cửa liền bị tạt một thau nước lạnh vào mặt.

 

"Lúc tôi thực tập cũng giống em, tính tình bướng bỉnh, không chịu nhận thua." Cẩn cười nói. "Cùng tổ với tôi là con trai của bộ trưởng nọ của ngành nọ của thành phố nọ..."

 

Tôi nở nụ cười, "Cô nói cũng xuôi miệng ghê, còn nọ nọ, em ngất!"

 

Cẩn cười trong điện thoại: "Em nghe điểm mấu chốt thôi, cái này không quan trọng. Ngậm miệng, nghe tôi nói nè!"

 

"Dạ!" Tôi thành thật, Cẩn tiếp tục nói.

 

"Thành tích của tôi tốt hơn cậu ta, năng suất công việc cao hơn cậu ta, danh tiếng cũng tốt hơn. Nhưng người được chọn làm thực tập sinh ưu tú, là cậu ta chứ không phải tôi. Chỉ vì cậu ta là con của bộ trưởng nọ!"

 

"Dạ!" Có chút buồn bực.

 

"Minh nhi, thế giới này không hoàn mĩ. Thế nhưng, ở trong lòng tôi, em luôn hoàn mĩ. Từ nhỏ em làm việc đã luôn truy cầu hoàn mĩ. Người như vậy, sẽ đạt được rất nhiều thứ người khác không đạt được. Nhưng mà, những phiền toái rắc rối em gặp phải, cũng nhiều hơn nhiều so với người khác!"

 

"Dạ! Em biết!"

 

"Em rất may mắn." Cẩn cười nói.

 

"May mắn?"

 

"Đúng vậy, gia đình giàu có, người nhà thương yêu, bạn bè đông đảo, thân thể khỏe mạnh, tính cách sáng sủa, học hành lại thuận buồm xuôi gió, em không may mắn ư?"

 

"À... Ra là thế." Nghe Cẩn nói vậy, tôi còn thực cảm thấy tôi rất may mắn.

 

"Lúc em đi học, các lão sư đều che chở em, bạn bè cũng đều giúp đỡ em, điều này giúp em cản trở không ít sóng gió và áp lực. Cho nên trong ấn tượng của em, trường học là nơi luôn tràn ngập yêu thương và ấm áp. Chờ đến lúc em đi làm, phải bao dung và dạy dỗ học sinh, phải đối mặt với cạnh tranh từ đồng sự, không thể quá xuất sắc, không thể quá nổi bật.Đôi khi, ngay cả với những lời đồn đãi hãm hại em cũng không thể tự biện hộ cho chính mình, sau này còn phải đối mặt với những thứ sẽ chậm rãi san phẳng toàn bộ góc cạnh của em."

 

Lời của Cẩn làm tôi rơi vào suy nghĩ miên man.

 

"Đôi lúc, có nhiều chuyện không hề công bằng. Lúc em học lớp 10, tôi từng nói với em, tuổi trẻ phải có nghị lực, có dũng khí, phải phấn đấu vươn lên. Nhưng là hiện tại, tôi..." Cẩn đột nhiên ngập ngừng.

 

"Cô? Cô thế nào? Em đang nghe đây!"

 

"Tôi có thể yêu cầu em không?" Cẩn nói thật thận trọng, làm cho tôi có chút không quen.

 

"Có thể, đương nhiên có thể! Không ai so với cô càng có tư cách hơn!" Tôi cười cười. Cô nàng ngốc nghếch, thế nhưng lại hỏi một câu ngốc nghếch như vậy.

 

"Tôi muốn yêu cầu em, đạm bạc thanh tĩnh!"

 

"Đạm bạc... Đạm bạc sáng trí, thanh tĩnh trí xa." 《Giới tử thư》của Gia Cát Lượng, danh ngôn truyền thế, lời răn làm người.

 

"Ừ, đúng rồi!" Cẩn cười. "Minh nhi, em rất thông minh, nhưng em lại quá thông minh, cái gì cũng nhìn thấu. Đôi khi thấy quá rõ mọi thứ là một chuyện mệt chết đi được, rất hao tâm tổn sức. Tôi không muốn em mệt mỏi như vậy. Hiểu ý của tôi không?" Lời của Cẩn như nước chảy róc rách, chậm rãi chảy vào lòng tôi.

 

"Chỉ lo thân mình, đúng không?"

 

"Chỉ cần không thẹn với tâm là được rồi. Từ từ mọi việc sẽ ổn. Tôi tin tưởng, em đi đâu cũng có thể đứng đầu, điều kiện tiên quyết là em dụng tâm đi làm!" Cẩn cười.

 

Nói nhiều như vậy cũng là vì an ủi tôi, để tôi quên đi bất mãn, tiêu tan phẫn hận, buông xuống bất an.

 

"Cẩn!" Nhẹ nhàng gọi tên nàng. Chữ này đã sớm khắc thật sâu vào tim tôi, mỗi một lần gọi lên đều là gọi từ tận trái tim mình.

 

"Sao?"

 

Tôi cười cười, cổ họng hơi ngứa. Che miệng lại, cố nén không ho khan, không muốn người con gái bên kia lo lắng cho tôi. Nếu biết tôi không khỏe, nàng nhất định sẽ đau lòng.

 

Dừng một chút, "Em là cháu gái của bộ trưởng nọ của quân đoàn nọ của thành phố nọ!" Nói xong liền tự mình nở nụ cười.

 

Cẩn ở bên kia đầu dây không ngừng cười to, "Thật là, em vẫn còn ở đó mà nọ nữa? Ngu ngốc, còn học tôi, vẽ hổ không thành lại thành chó, Đông Thi bắt chước Tây Thi..."

 

"Chậc chậc... Này một bụng văn thơ, biết năng lực chuyên môn của cô rồi, nghe em nói nè?"

 

"Ừ, rồi rồi! Tiếp tục!" Cẩn ngừng cười nghe tôi nói, tôi có thể hình dung được bộ dáng nín cười của nàng.

 

"Từ nhỏ, rất nhiều người cưng chiều em. Ở trong nhà, em có tiếng nói nhất; mặc kệ đúng sai, giọng em lớn nhất; cho dù biết mình sai, cho tới bây giờ em cũng luôn cứng cổ không thừa nhận!"

 

Nói xong, ngồi xuống, cầm một viên đá nhỏ lên, vừa nhìn vừa nói.

 

"Sau đó, em đi học, học hành lại không giỏi. Cũng vì chuyện học mà ông nội đánh em mắng em, nhưng em lại không hề thấy mình sai. Khi đó em chỉ biết, em là một người không chịu nhận sai. Nhưng hiện tại, em lại cảm thấy được em đã sai, thực sự đã sai rồi!"

 

Cẩn im lặng, đại khái là bị lời tôi nói làm cho bất ngờ.

 

"Đỗ Cẩn, tới giờ phút này, em mới biết được, em từng tạo cho cô quá nhiều rắc rối, từng gây cho cô quá nhiều áp lực, làm cho cô chịu bao nhiêu chỉ trích!"

 

"Minh..." Cẩn muốn ngắt lời tôi.

 

"Cô hãy nghe em nói hết đã. Bây giờ em không nói, lúc khác sẽ không thể nói nên lời. Đỗ Cẩn, cô vừa nói, ở trường học, không thể quá xuất sắc, không thể quá nổi bật, không thể biện hộ cho mình trước đồn đãi hãm hại của người khác, cô đang dạy em, dùng chính trải nghiệm của mình để dạy em! Thế nhưng những kinh nghiệm này của cô, kẻ đầu têu lại chính là em."

 

Ném cục đá trong tay đi, đứng lên, thở hắt ra. Lúc này đột nhiên muốn đốt điếu thuốc. Tự trách và hối hận đang cắn nuốttôi.

 

"Lúc học cấp ba, em chỉ cảm thấy em yêu rất sâu đậm, ăn không ngon, ngủ không yên, không gặp được cô sẽ hoảng hốt cảm thấy cái gì cũng không đúng. Mà cái em mang lại cho cô, là cười không thể cười, khóc không thể khóc, không thể lý giải, không thể thanh minh. Cho dù là như thế, cô còn luôn an ủi em, ở bên cạn em, nhận lấy hết thảy áp lực lại không hề oán trách..."

 

Khóe mắt ươn ướt. Ý thức được đây là trường học, cuống quýt lấy tay lau. Đứng hoài một chỗ sẽ làm người ta chú ý đi, nhìn chung quanh một chút, đi về phía góc tường.

 

"Đỗ Cẩn, hiện tại em thấy, cô không nói yêu em là đúng. Em không xứng với cô!" Tôi nở nụ cười, cười một cách khổ sở.

 

Bên kia đầu dây như thế nào, tôi nhìn không tới. Có lẽ rơi nước mắt, có lẽ thầm than. Hồi lâu, thản nhiên trả lời tôi:

 

"Lúc tôi biết em, em là một nhóc con tự tin, làm chuyện gì cũng như nắm chắc 120%. Làm sao vậy? Hiện tại cảm thấy không nắm chắc?"

 

"Không phải!" Tôi nghĩ nghĩ, "Những điều cô từng chịu đựng trong quá khứ, em cũng muốn trải qua một lần. Không như vậy, em sẽ mãi không thể nào đứng trên lập trường của cô mà nghĩ cho cô được!" Đó cũng là lý do tôi muốn làm lão sư, là lý do tôi lại đi lựa chọn một nghề nghiệp hoàn toàn không phù hợp với tôi.

 

"Đừng lấy chính mình đi so sánh với người khác, cũng đừng lấy chính em so sánh với tôi. Minh nhi, em là không thể phục chế. Ở trong lòng tôi, em rất kiêu hãnh, kiên cường; tôi thích nhìn thấy bộ dáng tràn đầy tự tin của em. Tôi không muốn để em phải nhận quá nhiều đau khổ."

 

"Cho nên cô nguyện lòng vẫn che chở cho em giống như trước đây sao? Em sẽ cảm thấy em mãi mãi lớn không nổi!"

 

"Không, em đã trưởng thành! Vả lại, cho dù em không trưởng thành thì có làm sao? Em ngày trước cũng đã khiến tôi cảm thấy rất an tâm, tôi vẫn có thể nhớ được bộ dáng nhỏ bé của em lúc đứng nơi góc tường ấy, rất ngây thơ, nhưng lúc em cất lời thì như đang lập một lời thề thiêng liêng nào đó, khiến cho người ta cảm giác tin phục và kiên định."

 

Lời Cẩn làm cho tôi vui vẻ xúc động và cảm động dị thường. Tôi không phải là người dễ xúc động, nhưng lại luôn bị nàng làm cho xúc động cực độ.

 

"Haiz, cả buổi sáng... Cô xem hai mình..." Tôi cố ý ra vẻ ngập ngừng mất tự nhiên.

 

"Còn không phải em, mới sáng ra đã gây chuyện!" Cẩn nghe ra tôi không sao, lại bắt đầu ăn hiếp tôi.

 

"Hừ, haiz? Cô nói... Có phải lúc học cấp ba cô đã thích em rồi không?" Tôi cười đắc ý.

 

"Lúc tôi học cấp ba em còn mặc tã đó!" Cẩn cố ý lớn tiếng trách cứ tôi.

 

Hôn mê! Biết rõ là tôi nói lúc tôi học cấp ba, lão sư ngữ văn này thật biết chọn chữ.

 

"Hừ, còn không thừa nhận? Mà thôi, còn giả vờ tức giận, nào về sẽ mua cho cô cây quạt!"

 

"Mua cây quạt? Không được, dù thế nào cũng phải lập cái Phong Hỏa Đài a!"

 

"Hả? Phong Hỏa Đài?"

 

"Đúng vậy, xé một cây quạt không thể đổi lấy nụ cười ngàn vàng, ít nhất cũng phải đốt lửa đùa chư hầu!"

 

"Ý của cô là... Cô là Tình Văn em là Bảo Ngọc? Hay... Em là U vương cô là Ái phi?" Tôi cười, Cẩn ơi Cẩn, cô đào hầm cho em sao lại tự mình nhảy xuống vậy.

 

"Ủa, 8 giờ hơn rồi, tôi phải đi thông báo cho các lớp đây, không nói nữa không nói nữa!"

 

"Hừ, lấy cớ! Chịu thiệt bỏ chạy!" Tôi cười to, không nhịn được chế giễu.

 

"Cười ngã một bầy khỉ!" Cẩn còn ở bên kia nói tôi.

 

"Khỉ cười khỉ!" Tôi đã cười đến ngồi chồm hổm trên mặt đất.

 

"Khỉ con à, em mau về lớp đi! Lãng phí hết buổi sáng của tôi!" Nói xong, tạm dừng một hồi, lại cười ôn nhu một tiếng.

 

Mới sáng sớm, đầu tiên là bị mắng cho một trận té tát, sau đó lại bị cảm động đến trời đất quay cuồng, cuối cùng là một tiếng ôn nhu, tâm thần lay động...

 

May mà tâm lý tôi tốt, không thôi lúc này đã điên rồi.

 

Cúp điện thoại, ngồi dưới đất suy nghĩ một hồi, đứng lên, đi về phía dãy phòng học.

 

Còn chiêu thức gì, cứ việc đến đây đi, lão tử không sợ!

 

--------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK