• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng là cả đêm mất ngủ. Trời còn chưa sáng tôi đã chạy đến tiệm bánh bao kẹp thịt X ký, cố ý dặn nhân viên cửa hàng để riêng phần thịt và bánh bao ra, phòng ngừa nước thịt làm bánh bao mềm ăn bị dở.

 

Cơ hồ không mang theo đồ đạc gì, tôi thấy mình về thăm nhà mà chỉ mang mỗi đồ ăn cho vợ như vậy có chút không ổn, vì thế đành đợi siêu thị mở cửa hấp tấp mua một đống đồ. Thuốc lá cho ba, thuốc bổ cho ông nội... Haiz, một đống đồ, hỏng mất!

 

Vừa ra siêu thị liền vội vàng bắt xe tới sân bay. Sốt ruột hốt hoảng, lòng như lửa đốt. Thật không biết vì sao tâm trạng bây giờ lại thành như này. Sự bình tĩnh và thong thả trước kia đi đâu rồi?

 

Lúc lên máy bay, vuốt trái tim đang loạn nhịp của mình, rốt cuộc nghĩ thông suốt: Trước giờ tôi không hề bình tĩnh và thong thả, hèn gì bây giờ tìm hoài không thấy.

 

Đổi chuyến bay.

 

Ngồi trong phòng chờ sân bay thành phố A, gọi điện thoại cho Cẩn. Cô gái nhỏ đang lau nhà. Haiz, chẳng lẽ cảm ứng được tôi đang về nên bắt đầu dọn dẹp? Tôi lại mơ mộng, ha ha!

 

"Em đang ở đâu? Hình như hơi bị ồn ào!" Cẩn hỏi trong điện thoại.

 

"À, em đang ở bên ngoài. Đi loanh quanh, cô biết em thích đi đó đi đây mà!" Tôi cố nhịn cười.

 

"Ừ, hôm nay cuối tuần, bên ngoài rất đông đúc! Tôi vẫn thích ở nhà hơn!"

 

"Dạ đúng rồi, cô vẫn nên ở nhà thì hơn!" Cười. Cô bé ngốc nghếch à, may mà cô ở nhà, một hồi nữa em sẽ về tới ngay. "Sáng nay em ăn bánh bao kẹp thịt á!"

 

"Em... Con nhóc này, em không để yên đúng không! Hừ, cái giọng tiểu nhân đắc chí!" Nghe câu này tự dưng cảm thấy lòng ấm áp. Sao giọng của Cẩn lại dễ thương thế nhỉ?

 

"Em không phải tiểu nhân, em là tiểu Minh!" Ha ha ha, rất nhiều người quay lại nhìn tôi. Chắc chắn mọi người đang nghĩ một người điên không nên dạo chơi vui vẻ ở chỗ này như vậy.

 

Vừa ra khỏi phòng chờ liền cảm thấy lạnh. Thành phố A rất gần nhà, thờ tiết lạnh hơn Tây An nhiều, vậy chẳng phải ở nhà sẽ còn lạnh hơn? Tôi lại chỉ mặc mỗi cái áo thun mỏng manh. Haiz, chán ghê. Chỉ nhớ mang theo một núi đồ ăn, lại quên mang cho mình một cái áo khoác, thật sự là bị 'heo nhập'!

 

May mà về nhà nên cũng không đến nỗi không có quần áo. Haiz, không biết mỗi ngày trong đầu tôi chứa cái gì nữa? Cả ngày suy nghĩ đâu đâu, chưa hết, còn thay đổi thất thường suốt ngày mâu thuẫn, quả thật là điên rồi...

 

Lại bay hơn một giờ!

 

Cuối cùng cũng tới sân bay quen thuộc, không khí quen thuộc, lại bước trên con đường của vùng đất đã nuôi tôi lớn lên, lại được nghe chất giọng địa phương.

 

Ngồi trên taxi, xui xẻo thế nào mà bác tài lại cho rằng tôi là khách phương xa, hỏi tôi những chuyện không đâu. Cái gì mà...Ngài cảm thấy chỗ chúng tôi thế nào? Ngài có chịu được thời tiết nơi đây không... Thiệt tình! Tôi sống 20 năm ở đây lại có thể không chịu được ư? Không chịu được đã sớm lên bàn thờ ngồi rồi!

 

Ban đầu là ậm ừ trả lời, lười để ý. Về sau càng lúc càng cảm thấy phiền muốn chết.

 

"Ai nha má ơi, tôi phát hiện anh thật là lỗ mũi (nhiều chuyện) quá đi!" Ép tôi không nói tiếng phổ thông hả.

 

Bác tài nhìn tôi trân trối qua kính chiếu hậu, lập tức á khẩu.

 

"Tôi giết (ở) bên ngoài vài năm, rồi sao? Làm thao (Làm sao)? Khinh tôi là ngừ (người) bên ngoài à?" Được, anh không nói, tôi nói.

 

Bác tài còn ngốc ra đó. Hỏi tôi nhiều vấn đề như vậy tôi còn chưa có ngốc đâu! Mới có thế mà đã choáng váng, tố chất tâm lý quá không tốt!

 

"Anh trai à, anh kéo cửa kính lên đi, tôi thấy hơi lạnh, tay tôi lạnh bá bá (quá)!"

 

"À!" Rốt cuộc kịp phản ứng. Tôi bắt đầu hoài nghi bác tài bị phản ứng chậm. Xe đang chạy trên cao tốc, bác tài bị phản ứng chậm không phải sẽ khiến tôi gặp nguy hiểm sao?

 

Im lặng. Rốt cuộc im lặng, haiz, không chỉnh người ta không được! Tôi phát hiện một sự thật là 'cây nhỏ không uốn không thẳng, người không uốn nắn không nên thân'.

 

Đương nhiên là tôi về nhà trước. Áo thun mỏng manh, gió thổi chút liền lạnh run, haiz...

 

Tìm cái áo khoác trắng mặc lên. Trong nhà không một chút biến hóa. Haiz, thật nhảm nhí, đây là nhà tôi, tôi không ở đây, nếu có biến hóa không phải là gặp quỷ rồi!

 

Vào phòng đọc sách. Đại khái ba cũng lười đến, trên bàn học đóng một lớp bụi, máy tính phủ vải che, hết thảy vẫn quen thuộc như cũ. Mở cửa sổ ra, nhìn hai khung ảnh trên bàn sững sờ. Một khung là bà nội, một khung là Cẩn, đều là người quan trọng nhất cuộc đời tôi. Khung ảnh cũng đóng đầy bụi, nhẹ nhàng lấy tay lau, đặt lại chỗ cũ.

 

Rửa mặt, sửa sang lại đồ mang về một chút. Tìm cái túi lớn thả bánh bao mua cho Cẩn vào, loanh quanh một hồi ra tới ngoài đã giữa trưa.

 

Xỏ giày xong liền chạy ra ngoài, đi đến cửa tiểu khu liền gặp người quen, vẻ mặt chú ấy đầy kinh ngạc. Haiz, làm gì đến nỗi đó? Sẽ không hoài nghi tôi bị trường đuổi học chứ? Tiểu khu này có rất nhiều bác gái, ai biết ngày mai sẽ đồn thổi thành cái dạng gì? Tựa như năm đó, tất cả mọi người đoán già đoán non chuyện ghi danh trường học của tôi, cuối cùng còn khẳng định trường đã cho tôi ưu đãi gì đó. Điên! Đầu óc mấy người này có vấn đề hết rồi!

 

Lười đi giải thích. Tôi không phải người hay giải thích. Đối với mấy chuyện này, biện pháp của tôi luôn là, muốn nói thế nào thì nói, nói tới khi mệt thì thôi! Cuộc sống của tôi, muốn ảnh hưởng tôi, không có cửa!

 

Vừa ra khỏi cửa tiểu khu liền gặp một dì bán hoa, tôi liền mua một bông hồng trắng, sau đó vội vã bắt xe tới nhà Cẩn.

 

May mà lần này gặp một bác tài tâm thần bình thường, không nói quá nhiều, dọc đường chỉ lo nghe radio giao thông, tôi cũng mừng rỡ thanh tịnh.

 

Gõ cửa, trong lòng thầm cầu nguyện Cẩn ngàn vạn lần đừng đi vắng. Nghe được loáng thoáng tiếng dép lê bước trên sàn nhà, trong lòng buông xuống bất an. Đáng tiếc tâm trạng lại bắt đầu trở nên kích động.

 

Ui, sao tim tôi lại đập nhanh như vậy, thật là đáng lo ngại...

 

Cửa mở, choáng váng.

 

Giống như trong tưởng tượng của tôi. Trong mắt Cẩn, tôi nhìn thấy chính mình.

 

"Sao vậy? Không cho em vào cửa à, lạnh!" Tôi cười nói, yêu thảm cô gái nhỏ này. Hai người cứ đứng trước cửa như vậy, thật là một hình ảnh ngu ngốc!

 

Cẩn không nói được một lời, vội lấy dép lê cho tôi. Không có một câu "Em đã trở lại?", không có một câu "Tại sao?". Những gì tôi muốn nói, nàng đều có thể đoán được, bởi vì nàng vẫn luôn ở trong lòng tôi. Cũng không có ôm ấp và mỉm cười. Đây là Cẩn, mãi luôn hàm súc và thanh nhã, bình thản và ung dung. Đáng tiếc, ánh mắt của nàng đã toát ra vẻ hoảng hốt và kinh ngạc.

 

Áo ngủ vải bông, tóc xõa trên vai. Đứng bên người nàng, tôi ngửi thấy hương vị trên người nàng. Có lẽ đang vội, không có mang kính, khí thế giảm bớt, cảm xúc tăng mạnh.

 

Ngồi trên sofa trong phòng khách, mọi thứ vẫn như thế, không hề thay đổi. Kéo tay Cẩn, làm cho nàng ngồi xuống cạnh tôi.

 

Đặt cành hoa vào tay nàng.

 

"Tặng cô nè. Lúc ra khỏi nhà thấy người ta bán."

 

Cẩn nhận lấy, nhìn cành hoa trong tay, nhoẻn miệng cười. Trong nháy mắt, tôi có cảm giác như bị điện giật! Haiz, yêu bao nhiêu năm rồi mà vẫn cứ mãi si mê như vậy!

 

"Hoa hồng trắng, ý nghĩa là sự thuần khiết, nếu em không lầm!" Tôi cười, câu này tôi chỉ nói có một nửa. Đầy đủ phải là "Tình yêu của đôi ta là thuần khiết!"

 

"Em còn có thể nhớ nhầm!" Khôi phục trạng thái. Tôi có một loại dự cảm, lần này tôi bất chợt trở về nhất định sẽ bị trả thù. Nguyên nhân nhất định là do về mà không báo trước.

 

Báo trước? Đây không phải là cách làm việc của tôi. Điều tôi tương đối am hiểu, chính là ra bài không theo sách vở chỉ dẫn.

 

Cẩn nhìn tôi không chớp mắt.

 

"Hoa hồng là hoa tượng trưng cho ngày sinh của cô đó. Có điều phải là hoa hồng tím. Em không tìm thấy nên dùng hoa hồng trắng để thay! Về phần vì sao chỉ có một cành, tự mình đoán xem, hắc hắc!" Lại khôi phục vẻ mặt cười xấu xa.

 

"Em giỏi đó!" Cẩn bất mãn nhìn tôi, nhưng trong sự bất mãn lại mang một chút vui sướng. "Đột nhiên tập kích!"

 

"Quá khen quá khen! Hắc hắc!" Tiếp tục cười một cách vô tâm. "Xem thử năng lực ứng biến của cô thế nào, coi như trên bộ xuống kiểm tra đột xuất!"

 

Một bàn tay bất chợt chụp đến cổ tôi. Ui, mỗi lần đều là chỗ này, hỏng mất.

 

Chỉ nhẹ nhàng bóp một cái, bàn tay kia liền vuốt lên trên, phủ lên đầu tôi.

 

"Tóc dài quá!" Nở nụ cười.

 

"Dạ, so với trước thì dài hơn thật!"

 

Đột nhiên có chút kích động muốn nghiêng người hôn tới, tôi tin rằng nàng nhất định sẽ không đẩy tôi ra. Có lẽ ánh mắt bán đứng tôi, Cẩn buông tay, bắt tay đặt trên tay tôi. Độ ấm quen thuộc, hơi thở quen thuộc.

 

"Ở nhà làm gì đấy?" Rõ ràng là hỏi linh tinh. Haiz, vừa thấy được Cẩn là đầu óc liền trống rỗng, toàn nói lời ngu ngốc.

 

"Đang làm cơm. Em ăn cơm chưa?" Cẩn chỉ phòng bếp, sau đó hỏi tôi.

 

"May mà cô còn chưa ăn!"

 

"Hả?" Ngạc nhiên nhìn tôi.

 

"Đừng làm. Để em làm cho!" Tôi cầm đồ xuống bếp.

 

Hâm nóng thịt lên, sau đó kẹp vào bánh bao. Lục lọi một hồi, trong nồi chỉ có chút cháo, xem ra là tối qua chưa ăn hết. Cái cô nàng này, mãi cũng không biết tự chăm sóc cho mình.

 

Trong tủ lạnh có vài quả cà chua, còn lại rỗng tuếch. Lúc nào cũng vậy, mua tủ lạnh về chưng chơi cho đẹp, thật sự là bội phục.

 

Tìm hai quả trứng, nấu chút canh cà chua trứng. Haiz, sớm biết thế này, tôi hẳn nên mua vài món bên ngoài mang tới. Thật sự là đầu heo!

 

"Ăn cơm thôi!" Bày biện tất cả lên bàn ăn, kêu Cẩn đến.

 

Lại là sửng sốt. Cảm giác sửng sốt lần này so với vừa nãy còn mãnh liệt hơn, trong mắt như có gì đó lấp lánh.

 

"Haiz, không ăn sẽ nguội đó!" Tôi cười bước đến kéo tay Cẩn, ấn nàng vào ghế ngồi.

 

Ngồi ở đối diện nhìn nàng ăn, trong lòng thỏa mãn dị thường. Quên mất chính mình từ sáng sớm đến giờ còn chưa uống một giọt nước nào, tình yêu thật đúng là một sức mạnh vĩ đại.

 

Tư thế tao nhã, trong lúc lơ đãng giơ tay nhấc chân đều toát ra sức hút. Tôi vẫn luôn cảm thấy người con gái này không ăn khói lửa nhân gian. 'Thiên sứ của riêng tôi', đúng vậy, chính là cái từ này.

 

"X ký?" Cẩn cười.

 

"Dạ, nếu giả sẽ trả lại!"

 

"Trả lại? Còn có thể trả lại à?" Cười nhạo nhìn tôi.

 

"Đương nhiên có thể. Bằng không, bây giờ em đem đi trả cho cô xem?"

 

"Em đừng có vớ vẩn!" Nở nụ cười.

 

Cẩn là một người không để lộ cảm xúc ra ngoài. Tôi biết nàng đang rất cảm động. Mặc dù biểu hiện có chút lơ đãng, không nói nhiều lời, nhưng trong sự im lặng này bao hàm nhiều lắm yêu thương.

 

"Ai nha nha, không phải là do em sợ người ta nói em là tiểu nhân sao? Haiz, hết cách rồi. Vừa vặn muốn quay về, liền tiện đường quảng cáo cho bánh bao thịt Tây An!" Lại bắt đầu ba láp ba xàm. Hai người, cũng không thể cứ mãi im lặng như vậy, ít nhất cũng phải có một người bắt chuyện để nói.

 

"Vẫn là bộ dáng tiểu nhân đắc chí. Xem ra em rửa không sạch tội danh tiểu nhân rồi!" Cẩn cười trêu cợt tôi.

 

"Cười ngã một bầy khỉ!" Màn đối thoại kinh điển.

 

"Hắc hắc, khỉ con, em còn không mau ăn?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK