• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bờ sông.

 

Lúc Minh nhi học cấp ba đã từng nói với tôi, em thích chỗ này. Khi còn bé bị mắng hoặc là gặp phải chuyện khiến tâm trạng không vui, em sẽ tới nơi này, ngắm mây bay, nhìn nước chảy, nhìn xe lửa ầm ầm đi qua rung động cầu cao, sẽ cảm thấy tâm tình thoải mái hơn rất nhiều.

 

Những ngày em không ở bên cạnh, lúc tôi cảm giác trong lòng uất ức không phát tiết được, sẽ đi tới nơi này. Tôi nghĩ nơi chân cầu tôi đứng, có thể sẽ giữ lại dấu chân em. Đã từng ngắm nhìn mặt sông quen thuộc, hít thở hương vị của thành phố, xuyên qua đám đông muôn hình muôn vẻ, nhưng khi một mình đứng ở nơi vừa quen thuộc vừa xa lạ này, lại không biết nên đi đâu về đâu. Đã từng phóng mắt về nơi xa, ngắm những ngọn đèn phá lệ ấm áp, rồi đột nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện lúc trước, không phải là thương cảm mà là hoài niệm. Từ hoài niệm một phần cuộc sống dần dần chuyển thành nhớ thương một đứa nhóc con. Nhớ thương có bao nhiêu sức nặng tôi không biết, chỉ biết phải thật kiên cường, lý trí mới có thể chịu đựng được. Không nghĩ tới ở đầu đường ồn ã, lướt qua đám đông hỗn tạp tìm kiếm một bóng hình thân thiết, sau đó lại ngẩn ngơ trong một phút giây. Lại vẫn là cứ không cách nào kiềm chế được thì thầm một cái tên quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, xa xôi đến không thể xa xôi hơn.

 

Minh nhi đứng sau lưng tôi, một cơn gió lạnh thấu xương thổi qua, một chiếc khoác dày cộp được khoác lên người. Trên áo, là vị nước hoa Allure Homme Sport tươi mát nhàn nhạt. Hai cánh tay vòng qua eo, lớp áo mỏng manh, trên người chỉ có mặc một cái áo lông trắng.

 

"Lạnh không?" Bên tai truyền đến giọng em nhẹ hỏi. Tay của em tìm lấy tay tôi, nắm thật chặt.

 

Đứa ngốc, kỳ thực những lời này, hẳn là tôi hỏi em! Khi em dùng ấm áp ôm lấy tôi, kia giá lạnh đằng sau, có phải hay không do một mình em gánh chịu?

 

Ngữ điệu dịu dàng, vòng tay ôm ấp an tĩnh. Lúc này em không phải là người hùng hổ doạ người dùng lý đả thông dùng tình cảm hoá ban chiều, cũng không phải là người vui vẻ nói cười tức giận mắng mỏ ban tối, mà là người cẩn thận cảm thụ và lắng nghe. Có đôi khi tôi cảm thấy, nhóc con này là một tinh linh rơi vào nhân gian, mang theo sự thông tuệ và nhạy bén của mình làm bạn ở bên cạnh tôi, cho tôi lòng tin và dũng khí trong cuộc sống.

 

"Em xin lỗi!"

 

Tôi im lặng sẽ luôn khiến em nói ra hai chữ này. Như ngày đó chúng tôi quen biết, câu đầu tiên em nói cũng là câu đấy. Em vốn bướng bỉnh và kiệt ngạo, em không để bất luận kẻ nào vào mắt, lại cứ vội vàng và thành khẩn nhận sai trước mặt tôi hết lần này đến lần khác, mặc dù ngay cả tôi cũng không biết em sai ở nơi nào.

 

"Minh nhi!"

 

Tôi nhẹ nhàng gọi một tiếng, xoay người, ở trước vẻ mặt ngạc nhiên của em, cởi áo khoác xuống, khoác lên trên người em. Áo khoác thật dài, ở trong gió, vạt áo bay lượn, làm tôi chợt nhớ đến hiệp khách trong một bộ phim.

 

Tựa đầu lên vai em, y phục rất dày, lành lạnh, không cảm giác được đến thân nhiệt của em. Em cũng ôm lấy tôi, làm tôi cảm giác được sự quan tâm và bầu bạn.

 

"Kỳ thật, người phải nói xin lỗi là tôi!" Nhắm mắt lại, tôi cảm giác được nhịp tim của em.

 

"Em có từng hối hận vì đã thi sư phạm không?"

 

"Dạ không!" Em trả lời không chút do dự. Bất kể là nói hay là làm, em luôn luôn quuyết đoán như vậy. Cho dù tất cả mọi người nói em sai, em vẫn kiên trì và dứt khoát, luôn luôn tràn đầy lòng tin như trước.

 

"Thế nhưng ngày hôm nay, tôi hối hận!"

 

Vừa dứt lời, rõ ràng cảm giác được thân thể em chấn động.

 

"Tạm không đề cập tới tiền đồ của em và thời gian tới, tôi chỉ hối hận để em một mình ở lại nơi đó. 'Sân bóng cỏ xanh mơn mởn, bốn phía khán đài xếp tầng, đường nhỏ, hồ nước, mái đình' những chỗ này, đã để em phải đi một mình, thật xin lỗi!"

 

Những lời nói ban chiều làm tôi đau nhói, hết thảy tưởng chừng như chỉ là ảo tưởng của nhóc con này, nhưng lại là điều đã thực sự chân chính xảy ra. Lời của em gợi lên hồi ức ngày xưa trong Hàn Học Hiên, từ trong mắt anh ta, tôi nhìn thấy một chút dịu dàng của năm đó. Chỉ là đây hết thảy đều không thể lại làm tôi rung động, từ đầu đến cuối, người tôi đau lòng, chỉ có cô nhóc ngồi bên cạnh đang dùng dáng vẻ rạng ngời cố gắng che giấu đi nội tâm ảm đạm thương tổn. Một khắc kia, tôi như loáng thoáng thấy được em ở sân trường cô độc tìm kiếm một hình bóng. Tại nơi đó, em tìm kiếm, không chỉ là dấu vết sinh hoạt trước kia của tôi, mà càng là cảm nhận về tình yêu đầu đời của tôi. Sân trường đại học, trong ánh hoàng hôn, đèn đường lên, em cô đơn lẻ loi, tái dựng lại những lãng mạn tôi từng nếm trải, loại trải nghiệm này, là bao hàm bao nhiêu chua xót và tuyệt vọng. Mà với tôi em lại không nhắc tới một chữ, thậm chí ngay cả một câu hỏi thăm hoặc một lời phỏng đoán cũng chưa từng nhắc đến. Em cẩn thận từng chút một, rất sợ tôi phải chịu một chút tổn thương và đả kích. Mà chính em, tựa như em đã nói với tiểu Thành, thẳng thắn dứt khoát, sáng tỏ rõ ràng. Từ khi tôi nhận biết em, chuyện duy nhất em giấu tôi, chính là thầm mến ban sơ. Câu "Xin lỗi" này là phát ra từ nội tâm tôi. Đến giờ phút này, tôi đột nhiên cảm thấy tự trách vì mình không thể dành trọn tình yêu đầu tiên của mình cho em, tâm tình như vậy tôi chưa bao giờ có, ý nghĩ như vậy, một khi xuất hiện liền như sét đánh không kịp bưng tai chiếm cứ toàn bộ con tim tôi.

 

"Không không không!"

 

Em sốt ruột, giọng trở nên gấp gáp, trong thoáng chốc, nhóc con vốn nhanh mồm dẻo miệng này lại trở nên ngắc ngứ, thậm chí còn có chút không biết làm sao. Nhìn bộ dáng bối rối của em, nghĩ có chút buồn cười, rồi lại cực kì đáng yêu. Em dùng hai tay ôm lấy mặt tôi, hơi thở tựa hoa lan.

 

"Đỗ Cẩn, cô nghìn vạn lần đừng nói xin lỗi với em, em sẽ cảm thấy đầu óc trống rỗng, không biết an ủi cô thế nào! Về tình về lý, em hẳn là hận Hàn Học Hiên, thế nhưng em cũng biết, nếu như không có Hàn Học Hiên, cũng không có tụi mình. Khi nói ra những lời đó, em cũng hối hận, em hẳn là đơn độc nói cùng anh ta, không nên nhắc tới trước mặt cô. Chuyện quá khứ liền cho nó qua đi, kỳ thực, mỗi một lần tiếp xúc với Hàn Học Hiên, em đều tự nhủ ở trong lòng, đây là lần cuối cùng!"

 

Nhóc con trước mắt này, áo khoác trắng, quần trắng, giữa mùa đông tuyết bay đầy trời, có rất ít người mặc như vậy, em yêu tha thiết màu trắng, mà ở trước mặt tôi, em vĩnh viễn sạch sẽ như một tờ giấy trắng.

 

"Về phần trong sân trường, tụi mình không có quá khứ đó, chỉ có hiện tại. Con đường cô từng đi qua, không có vết chân em. Em chỉ có thể thử tưởng tượng dấu chân của cô, dùng vết chân mình thêm vào bên cạnh. Em cũng biết cô từng yêu anh ta sâu sắc, ở trong quá khứ chứa đựng dấu vết mối tình khắc cốt ghi tâm của hai người. Những điều đó em đều không thể chứng kiến, càng không muốn theo trí nhớ của cô đuổi theo một hồi ức không thuộc về em, còn nữa, cô cũng không cần phải thẳng thắn với em cái gì, em cũng không muốn để cô lại đi hồi tưởng. Em không quan tâm những gì cô từng trải qua, em chỉ có thể nói, quá khứ của cô, em không kịp tham dự, như vậy hiện tại, em tuyệt không từ bỏ!"

 

Tôi vùi mặt vào lòng em, là bởi vì tôi không muốn để cho em thấy tôi đang rơi nước mắt.

 

"Đừng lại nói xin lỗi với em!" Em thở dài, khẽ nói.

 

"Không phải là em cũng nói miết sao?" Trong phút chốc tôi lại bật cười, cười đến trở nên giống một đứa trẻ, vui buồn thất thường.

 

Nhìn mặt sông và ngọn núi xa xa, khóe miệng của em cũng hiện lên nụ cười.

 

"Trước đây, em từng đọc qua một áng văn, bên trong có một đoạn em nhớ kỹ, nói là -- yêu một người, phải hiểu. Cũng phải lý giải. Phải nói xin lỗi, cũng phải nói cảm ơn. Phải nhận sai, cũng phải sửa lỗi. Phải săn sóc, cũng phải cảm thông. Là chấp nhận, mà không phải chịu đựng. Là khoan dung, mà không phải dung túng. Là ủng hộ, mà không phải chi phối. Là thăm hỏi, mà không phải chất vấn. Là thổ lộ, mà không phải lên án. Là khó quên, mà không phải lãng quên. Là lẫnnhau trao đổi, mà không phải giao phó hết mọi việc. Là yên lặng cầu chúc cho đối phương, mà không phải đòi hỏi đối phương thật nhiều điều. Có thể lãng mạn, nhưng không nên lãng phí. Không nên tùy tiện nắm tay, càng không nên tùy tiện buông tay. Nghe, có vẻ như một đoạn viết linh tinh nhảm nhí, kỳ thực nếu muốn làm được, thực sự không dễ dàng, cô yên tâm, em sẽ cố gắng!"

 

Nói xong câu cuối, em mở rộng hai tay, thanh âm trong đêm đen vọng lại. Đây không phải là tuyên bố hùng hồn gì, nhưng bởi vì tinh tế bình dị mà có vẻ lớn lao.

 

"Đỗ Cẩn!"

 

Em đột nhiên trở nên nghiêm túc, em nhìn tôi, không hề nhúc nhích, thật giống như tôi trong nháy mắt sẽ tan biến. Tay em cầm lấy tay tôi rất chặt, có chút đau.

 

"Có người nói, ái tình như hoa bỉ ngạn, nở tại nơi không thể đến được, em có thể thấy nó, thậm chí hầu như có thể chạm đến, lại vĩnh viễn không cách nào chạm vào. Cái vật ái tình này có lẽ là hư vô, em không biết là em bước vào cuộc sống hư vô, hay là hư vô tiến vào cuộc sống của em, hay là cả hai. Em đã từng nghĩ, giữa tụi mình đã có một loại ăn ý, cứ như thế mà tự nhiên tiếp tục, thật đơn giản, có thể đi được bao xa liền đi bấy nhiêu xa, chỉ cần vẫn vui sướng hạnh phúc như vậy. Em không muốn cô phải nói với em điều gì đó, em chỉ muốn cho cô thấy rõ em, người đứng ở trước mặt cô, là Chu Minh, không phải là người kia, cũng không phải là một khái niệm hoặc ảo ảnh nào đó. Em chính là em, không nên mang cái nhìn của cô với người khác hoặc là nhược điểm cô thấy ở người khác áp lên người em, đừng làm cho những lo lắng vô cớ này bao phủ lấy tụi mình, được không?

 

Vẻ mặt chân thành. Vuốt ve khuôn mặt quen thuộc, hết thảy đều hiện rõ không hề che giấu không chút che đậy, em giờ đây mang vẻ ưu nhã, yên lặng, thánh khiết, đạm bạc... Giờ khắc này, tôi lại cảm giác được, mình có thể quên đi tất cả, thẳng thắn dứt khoát, nói lời yêu.

 

"Xin lỗi..." Trong thoáng chốc tôi có chút không thể kềm chế, nước mắt tràn mi.

 

Em nhẹ nhàng hôn lên môi tôi, mềm mại, lành lạnh, đôi mi đóng chặt của em khẽ run, thật đẹp... Khóe mắt tựa hồ còn có một giọt trong suốt. Nhẹ nhàng, tôi nhắm hai mắt lại, có chút không tự kìm hãm được vươn đầu lưỡi dò vào miệng em, cảm nhận được nhiệt độ từ trong khoang miệng, cùng với đầu lưỡi mềm mại, truyền đến làm tôi có chút run sợ, như là không cách nào ngừng lại, liên tục cầu lấy hương vị ngọt ngào ấy.

 

Cảm giác được cơ thể em nóng lên, nhiệt tình tuổi trẻ có thể hoà tan hết thảy băng tuyết...

 

Em ôm lấy tôi thật chặt, hai tay rất có lực.

 

"Không cần nói gì cả", em thì thào, "Cô biết, là em biết!"

 

Tôi nở nụ cười, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

 

Nhóc con ngốc, em làm sao biết được, sau 'Xin lỗi' là ba chữ -- "Tôi yêu em"!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK