Đứng ở trước giường suy nghĩ một hồi, nhìn drap giường màu trắng, đứng im. Đi tới ước lượng một chút, dùng bàn tay đo kích cỡ.
Suy nghĩ một chút, đứng lên, lấy con dao đa năng Thụy Sĩ trong túi du lịch ra, bật ra cây kéo nhỏ.
Cẩn thấy tôi lộ vẻ mặt hung thần đi về phía giường, lập tức hiểu ý đồ của tôi, cười trộm.
"Em làm vầy so với trộm khăn trải giường còn nghiêm trọng hơn! Người ta sẽ hoài nghi trong phòng có chuột, nửa đêm cắn một lỗ thủng trên giường!"
Quay đầu lại nhìn Cẩn, cười cười, tay nâng kéo, trên drap giường màu trắng xuất hiện một lỗ hổng.
"Này, làm vậy kết quả cũng không có gì khác nhau, vẫn phải bồi thường một cái khác! Tôi còn tưởng rằng bạn Chu Tài Tài có cao kiến gì!" Cẩn ở một bên không ngừng trêu ghẹo tôi.
"Như vậy nhìn đỡ hơn! Tránh cho người ta nghĩ bậy!" Tôi vừa múa dao vừa nói.
"Nghĩ bậy cái gì a! Cùng lắm thì nghĩ là tới tháng thôi?" Cẩn nhìn tôi, tò mò hỏi.
"Gì chứ? Người ta không có ngốc, màu sắc không giống! Màu máu kinh tương đối sậm hơn... Hơ, mình không nên thảo luận cái này biết không?" Haiz, vừa rời giường, đói bụng lại đi thảo luận một vấn đề đậm chất học thuật như thế, thật đúng là có chút không quen...
"Ai nha nha!" Tôi cầm mảnh vải vừa cắt ra, bất đắc dĩ lắc đầu, "Thật là chán ghét!" Dùng hai đầu ngón tay kẹp lấy, tìm một chỗ vứt đi.
"Đừng ném loạn, nào, cho tôi!" Cẩn cười đón lấy trong tay tôi, cẩn thận đem cất, "Đây chính là nhược điểm của em, tôi phải bảo quản thật cẩn thận!"
Ngất, cái gì mà nhược điểm, quả thực chính là muốn lấy cái mạng nhỏ của tôi.
Lấy trong túi ra một điếu thuốc, đốt, nằm úp sấp trên giường cầm điếu thuốc đốt vòng quanh cái lỗ vừa cắt. Mất nửa ngày, đến khi miệng lỗ hiện lên vết cháy xém tự nhiên.
"Hử, như vậy không phải càng gớm hơn?" Cẩn cũng nằm úp sấp trên giường, vừa nhìn tôi làm, vừa nói.
"Haiz, chung quy cũng là bồi thường một cái drap giường, nói là cháy hỏng vẫn tốt hơn so với cái kia chứ!" Thoạt nhìn thấy cũng ổn ổn, dụi tắt thuốc lá trong tay, rồi vẫn nằm lỳ ở trên giường nghiên cứu.
"Thế nhưng, coi như là không cẩn thận cháy hỏng, cũng không có khả năng chỉ cháy có drap giường. Em thấy nhà ai làm cháy mất drap giường, trong khi tấm nệm phía dưới vẫn bình yên vô sự chưa?" Cẩn cười trêu ghẹo tôi.
"Ý cô là muốn em đốt luôn cả căn phòng hả?" Tôi ngoẹo đầu, nhìn Cẩn.
Cẩn liếc mắt trừng tôi, không nói lời nào. Vẫn đứng đấy cẩn thận quan sát kiệt tác của tôi.
"Ai nha, được rồi được rồi, mặc kệ nó, không được thì giả ngu. Người ta thích nghĩ thế nào thì nghĩ, cùng lắm thì nói em biến thái SM, nghịch ba cái sáp nến gì đó, phòng cũng không phải chỉ có mình em ở, có người cùng em mất mặt. Haiz..." Lời còn chưa nói hết, Cẩn liền tiến lên bóp cổ tôi, lúc này đây rõ ràng cho thấy sức lực tăng thêm.
"Em là thứ đồ hư hỏng, em còn biết SM..."
Vừa cầu xin sự khoan dung vừa không ngừng nghĩ, cô gái nhỏ này cũng thật là, chính mình không nghĩ lại, mà còn đi nói tôi. Nếu như nàng không biết SM là gì, làm sao lại biết tôi hư hỏng?
Có điều... Tôi cũng hiểu được có một vài lúc tôi quả thực rất hư hỏng. Nghĩ vậy, không khỏi cười trộm.
Lúc đến nhà hàng ăn cơm thì ghé quầy tiếp tân trong đại sảnh báo một tiếng, nói là ở trong phòng hút thuốc vô ý đốt cháy drap giường, theo giá bồi thường. Đồng thời yêu cầu người ta thay drap giường cho mình.
Giằng co nửa ngày, ban đầu vốn chỉ có chút bụng đói reo vang nhưng khi đến được nhà hàng thì tôi đã đói đến tóp cả ruột. Ăn một bữa thật đã đời. Cẩn thích tôm nõn Long Tỉnh, nói là hương vị thanh mát cảm giác không tệ. Tôi bị dị ứng hải sản, nhìn dĩa tôm run run, Cẩn gắp lên một con hỏi tôi có muốn ăn hay không, tôi nói nếu như tôi mà ăn phỏng chừng cả người sẽ đỏ như dĩa tôm kia vậy.
"Ủa vậy luôn hả? Tối hôm qua em có ăn tôm đâu, mà người còn đỏ hơn cả tôm!" Cẩn vừa ăn vừa nhàn nhạt nói.
"Phụt..." Một ngụm canh phun ra, cô gái nhỏ học xấu, quả thực, chuyện gì cũng có thể liên tưởng đến... Haiz, quả nhiên là xem người không thể xem bề ngoài. Những người từng là học trò của Cẩn nếu như biết lão sư cẩn thận tỉ mỉ cơ trí nho nhã trong mắt mình nói một câu như vậy, có thể nào có một loại cảm giác như bị thiên lôi đánh trúng hay không.
"Cẩn nè, em nghĩ tới một câu nói!" Tôi dùng khăn giấy lau miệng, quay đầu nhìn Cẩn.
"Phỏng chừng cũng không phải câu gì tốt đẹp!" Cẩn vừa ăn vừa liếc nhìn tôi.
"Em đột nhiên cảm thấy, trên mạng có một câu nói rất đúng -- không sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hóa..." Vừa mới dứt lời, vội vàng quan sát sắc mặt, nhìn xem khả năng động thủ có bao lớn.
"Ai là lưu manh?" Cẩn chuyển đôi đũa sang tay trái, làm tôi đột nhiên có cảm giác nguy hiểm.
"Là em!" Tôi ngẩng đầu nói, chỉ thiếu vỗ ngực tự hào.
Cẩn nhìn tôi một cái, nở nụ cười, hài lòng với câu trả lời này, tiếp tục ăn. "Rốt cuộc cũng tự mình hiểu lấy!"
Nhìn dáng vẻ Cẩn, đột nhiên cảm thấy lòng thật ấm áp, càng ngày càng thấy, vợ của mình thật là đáng yêu. Không ngừng gắp thức ăn bỏ vào chén của nàng, nhìn nàng ăn liền cảm thấy rất vui vẻ.
"Làm gì mà không ăn? Không giống em a, bình thường đều là ăn mất mạng!" Cẩn phát hiện tôi vẫn đang nhìn nàng, có chút mất tự nhiên.
"Không dám tranh với cô, sợ ăn đòn!" Tôi cười cầm lấy cái ly, nhấp một hớp nước.
Cẩn suy nghĩ một chút, nhích lại gần khều khều tôi, nhỏ giọng: "Tôi cũng cảm thấy mình gần đây thay đổi rất nhiều, giống như là không chịu được cảnh em đắc ý, vừa nhìn thấy em đắc ý liền muốn đập em một trận! Giờ làm sao bây giờ?" Cẩn cố ý làm bộ khó xử.
"Không có việc gì, đập thì đập thôi! Khổng Tử còn nói nên dùng cục gạch đập nữa mà!"
"Khổng Tử nói?" Vừa nhắc tới vấn đề chuyên môn, Cẩn liền hứng thú.
"Dạ đúng!" Tôi để ly xuống, giả vờ nghiêm túc, "Tử đã từng viết qua: Đánh nhau chính là dùng gạch đập, thẳng mặt mà đập, không nên đập lung tung; đập không trúng lại đập tiếp, đập đến chết thì thôi; đập chết rồi thì không cần đập nữa; người không chết chính là anh hùng!"
Lúc vừa bắt đầu nói, Cẩn còn nghiêm túc lắng nghe, càng về sau càng cười không ngừng. Nhẹ nhàng vỗ đầu tôi, ôn nhu nói:
"Đập cái gì mà đập, nhanh ăn đi, một hồi đồ ăn nguội hết!"
Ăn cơm xong, Cẩn nhớ tới tối hôm qua không kịp đi dạo Tây hồ, không ngừng oán giận nói là tôi làm loạn, kết quả là trễ nãi cơ hội tốt. Thật là oan cho tôi quá, hình như ngày hôm qua người quạt gió thổi lửa chuyển từ dạo chơi Tây Hồ sang 'dạo chơi' trên giường không phải là tôi a...
Được rồi được rồi, cô gái nhỏ này nói do tôi thì là do tôi đi, hình như có người từng nói qua – vợ luôn luôn đúng!
Buổi chiều cố ý chạy đến chùa Linh Ẩn. Trước khi tới từng có người bạn bảo tôi nhất định phải đến nơi này, nói là cầu nguyện rất linh. Ngồi trên xe tôi và Cẩn vẫn một mực tham thảo nên cầu nguyện điều gì. Hình như ước nguyện xong, nếu như linh nghiệm thì phải trở lại tạ lễ thần linh. Haiz, những người ở xa như chúng tôi, nếu như nguyện vọng thành sự thật, chẳng phải là lại phải chiêng trống rùm beng tới đây một lần nữa...
Cẩn cười nói tôi không có lòng thành, trong đầu toàn là tư tưởng tà ác, dù thiên thần có muốn cứu cũng cứu không được.
Vừa nói nói thiên thần, tôi lập tức cười không nín được, không khỏi hỏi:
"Cẩn nha, cô nghĩ hai mình ai giống thiên thần?"
"Đương nhiên là tôi!" Cẩn thế nhưng lại không một chút khách khí, lập tức nhận lấy.
"Dạ, em cũng thấy thế!" Nói xong, tôi cười trộm.
Cẩn nhìn tôi một cái, lại ngẫm nghĩ một hồi. Tựa hồ cảm giác được lời tôi còn chưa nói xong.
"Nói, em lại nghĩ ra ý tưởng quái quỷ gì?" Cẩn bắt tay đưa đến bên hông tôi, chuẩn bị nhéo.
"Dạ không, em chỉ là nhớ tới một câu nói – con người không phải thiên thần, cũng không phải cầm thú. Điều bất hạnh là, người người đều muốn làm thiên thần, nhưng hành động lại như giống cầm thú (1). Hiện tại cảm thấy quả thật có đạo lý!"
Vừa mới dứt lời, bên hông nhói lên.
Chùa Linh Ẩn, tên cũ là Thiền Tự Vân Lâm, khởi công xây dựng vào thời Đông Tấn, tới nay đã có 1600 năm lịch sử, là một tòa cổ tháp ngàn năm, một ngôi chùa nổi danh ở Giang Nam. Tôi lại nghĩ đây không giống như là chùa miếu, mà giống một vườn cây hơn. Cổ thụ rợp mát con đường nhỏ, muôn vàn tượng Phật cùng muôn vàn tư thế, mỗi một tượng Phật đều được điêu khắc tỉ mỉ, trông rất sống động. Đi hết con đường, cuối cùng đến bảo điện Đại Hùng. Thiện nam tín nữ đến thắp hương bái Phật cũng không ít. Kỳ thực, ở sâu trong tâm linh của tuyệt đại đa số người Trung Hoa, đều có một lòng hướng thiện, thành kính tin Phật, tin vào nhân quả. Đây là kết quả mà văn hóa Trung Hoa mất mấy ngàn năm để tạo dựng, ăn sâu bén rễ vào trong tâm mỗi con người.
Lễ Phật, dâng hương, tôi lặng lẽ cầu nguyện một điều, đó là có thể cho tôi và Cẩn cả đời ở bên nhau.
Có điều, nguyện vọng này của tôi cho dù thành hiện thực, tôi cũng đã qua đời, muốn tạ lễ thần linh cũng không thể làm gì khác hơn là chờ kiếp sau.
Kiếp sau như thế nào, tôi không có cách nào đoán được. Chưa bao giờ tin tưởng mấy cái vụ mười kiếp nhân duyên này nọ. Thay vì cầu trời có thể để tụi mình gặp lại nhau ở kiếp sau, tiếp tục duyên phận kiếp này, chẳng bằng quý trọng từng ngày được ở bên nhau. Thế nhưng, tôi lại có chút tin tưởng kiếp trước. Tôi tin tưởng tình cảm của con người trên thế gian, vô luận là ai gặp được ai, đều không phải là trùng hợp, mà là do nguyện ước kiếp trước thành hiện thực. Thế nên, nếu gặp được người kia của sinh mệnh mình, phần tình cảm này, xin hãy quý trọng, kiếp này bỏ qua, kiếp sau sẽ không có cơ hội trùng phùng.
Ở trước Phật lạy ba lạy, kéo tay Cẩn, trong lúc lơ đãng thấy được Phật châu trên cổ tay, lúc nhận lấy món quà này, tôi thật sự không hề nghĩ tới, sẽ có một ngày tôi dùng bàn tay đang đeo Phật châu này, dắt lấy tay người tôi yêu.
Màu sắc cổ xưa, kiến trúc cổ kính, khoảng sân tĩnh lặng, chìm đắm trong khung cảnh vắng vẻ, lĩnh ngộ vẻ đẹp kì ảo đó. Người tôi yêu đang ở cạnh bên tôi, hoà cùng nhịp thở, yên tĩnh bầu bạn.
Đi ở trên đường nhỏ, Cẩn đột nhiên bảo tôi:
"Minh nhi, ra cho em một câu đối, em đối thử xem-- Linh Ẩn tự trung tự ẩn linh."(Linh thiêng ẩn trong chùa Linh Ẩn)
Bất đắc dĩ, sao tôi thấy mình yêu đương mà cứ giống như đi thi trạng nguyên ấy.
"Em van cô, đây là câu đối nổi danh có được không, là 'Đấu Kê sơn hạ sơn kê đấu', sao còn muốn em đối!" Tôi không ngừng lẩm bẩm. (Gà rừng chọi nhau dưới hòn Gà Chọi).
"Ài! Em không thể thử tự mình nghĩ một chút sao?" Cẩn dừng bước, nhéo mũi tôi một cái.
Tôi suy nghĩ một chút, bắt đầu bật cười như điên.
"Hồng đỉnh hạc cật hạc đỉnh hồng!" (Hạc đầu đỏ ăn phải thạch tín đỏ)
Cẩn bất đắc dĩ, đứng tại chỗ không đi, dùng sức trừng tôi, "Em muốn chết à? Này là cái gì!"
Cười đến mém chuột rút, ôm bụng nói -- "Không phải em muốn chết, là con hạc đó nó hẳn phải chết, đây không phải là vừa đúng lúc sao, chết rồi thì siêu độ ngay tại đây luôn, cũng đỡ uổng công đi cả đoạn đường dài!"
Cẩn cố ý ngoẹo đầu, không thèm để ý tôi. Phỏng chừng vừa mở miệng lại muốn nói tôi không tôn trọng tri thức gì đó, vội vàng vét đầu vét não suy nghĩ.
"Lạc diệp tùng hạ tùng diệp lạc! Được không?" Tôi thử thăm dò. Cẩn suy nghĩ một chút, gật đầu cười. (Lá tùng rụng dưới gốc tùng rụng lá)
Dắt tay nhau đi được vài bước, đột nhiên nghĩ đến một vế đối tuyệt diệu. Ghé vào bên tai Cẩn, nhỏ giọng nói:
"Minh ái Cẩn thời Cẩn ái Minh!" (Vào lúc Minh yêu Cẩn thì Cẩn cũng yêu Minh)
Chú thích
1. Blaise Pascal: Man is neither angel nor beast, and unhappily whoever wants to act the angel, acts the beast. (Dịch: Con người không phải là thiên thần hay ác quỷ, nhưng điều bất hạnh là họ đóng vai thiên thần mà hành động như ác quỷ)