Gần tới năm mới, Cẩn nghỉ, Dương Dương cũng nghỉ.
Liên tiếp mấy ngày, lái xe từ thành đông đến thành tây, từ nội thành ra ngoại thành chơi một lần. Đi trượt tuyết, lên núi bắn chim, tạc băng bắt cá, ngồi xe trượt tuyết từ sườn núi trượt xuống. Đi doanh trại ăn thịt heo, đêm đến trong lều nướng. Ăn chơi xả láng bừng bừng vui đến quên trời đất.
Dương Dương bắt đầu càng ngày càng dính tôi, mỗi lần mang nó trở về nhà đều lôi kéo tôi không cho tôi đi, riết không thể làm gì khác hơn là dỗ thằng bé ngủ rồi tôi lại lặng lẽ rời đi. Mỗi ngày buổi sáng đều bị Dương Dương gọi điện đánh thức nói là mẹ làm điểm tâm muốn tôi qua ăn. Chúng tôi như là người một nhà, rồi lại như có một khoảng cách, luôn cảm thấy là lạ.
Ngồi ở phòng khách cùng Dương Dương ráp mô hình. Tôi cầm công cụ ở bên cạnh nhìn, Dương Dương ráp lại, chỉ chốc lát đã ráp được hơn phân nửa. Thằng bé cực kì hưng phấn, tràn đầy cảm giác thành tựu.
"Minh Minh xem, cái này đặt chỗ nào?" Dương Dương cầm bản vẽ chạy tới hỏi tôi, đứng trước mặt tôi, hai tay mở bản vẽ cho tôi xem.
Đang cẩn thận nghiên cứu, điện thoại vang lên.
Bảo Dương Dương chờ một chút, đặt cây kéo trong tay và dao khắc lên bàn, thuận tay nhấc điện thoại.
"Xin chào!"
"Đỗ Cẩn phải không? Anh là Hiên!"
Trong lúc nhất thời không nghe rõ, không khỏi hỏi lại: "Xin chào, xin hỏi ngài là ai?"
Người trong điện thoại tựa hồ cũng nghe được không phải giọng Cẩn, im lặng trong chốc lát.
"Là ai vậy? Nói gì đi!" Có chút không nhịn được, nghe thấy giọng đàn ông. Ghét nhất là mấy tên chậm chạp rề rà, có việc thì nói, không có việc gì thì cúp điện thoại a.
"Xin hỏi ai đầu dây? Tôi tìm Đỗ Cẩn!" Câu này tôi nghe được cực kì rõ ràng, cũng đoán được nội dung câu trước không nghe rõ, giờ này khắc này tôi biết rõ tôi đang cùng ai nói điện thoại. Cẩn từ phòng bếp đi ra, thấy tôi đang nghe điện thoại, ngẩn người. Tôi ra hiệu ý bảo nàng không nên nói chuyện.
"Đỗ Cẩn không có ở đây! Tôi là bạn cô ấy! Ngài để tên lại, chờ Đỗ Cẩn trở lại tôi sẽ báo lại sau!" Tôi lạnh lùng nói. Dương Dương nhìn tôi một cái, tựa hồ nghĩ giọng điệu nói chuyện của tôi không quá thân thiện. Tôi cười với Dương Dương, chỉ chỉ mô hình của nó. Thằng bé cười, tiếp tục nghiên cứu.
"À, vậy à, tôi là Hàn Học Hiên. Xin nhắn Đỗ Cẩn gọi lại cho tôi!" Người đàn ông nói chuyện trong điện thoại coi như nho nhã lễ độ. Từ phương thức ngôn ngữ mà đánh giá, là người học thức cao. Đáng tiếc người đàn ông này là một gã mù, nhìn không thấy chính con trai mình phải chịu uất ức.
"Gặp lại sau!" Tôi không có nói nhiều, trực tiếp cúp điện thoại.
"Là..."
"Hàn Học Hiên!" Tôi chậm rãi nói.
Sắc mặt Dương Dương thay đổi, nó ném bản vẽ trong tay, đứng dậy, nhìn tôi một chút, lại nhìn Cẩn một chút.
"Người đó tìm cô! Lời vừa rồi của em cô cũng nghe thấy được, suy nghĩ xong thì hẵng gọi lại cho bên kia!" Tôi đứng ở bên người Cẩn, ra hiệu cho Dương Dương lại gần. Tôi biết, giờ này khắc này, hai mẹ con nàng cần tôi.
Cẩn xoa đầu Dương Dương, nhìn tôi một cái.
"Em nghĩ, chắc bên kia muốn Dương Dương về nhà!"
Dương Dương đột nhiên xoay người, nhìn tôi, sau đó ôm chặt lấy tôi, không nhúc nhích.
Nhất thời lòng xoắn thành một nùi. Cẩn nhìn Dương Dương, sau đó quay mặt đi, nhìn ngoài cửa sổ. Tôi biết, lúc này trong lòng Cẩn nhất định cực kì khó chịu.
Chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn bộ dáng nghiêm túc của thằng bé, cười cười. "Dương Dương ngoan, nghe lời, con ở đây ráp mô hình, Minh Minh với mẹ con vào trong phòng bàn một chút làm sao giữ con lại, có được không?"
Dương Dương suy nghĩ một chút, gật đầu một cái. Sau đó đi tới bàn trà nhìn mô hình đờ ra. Thằng bé không nói gì, tụi tôi đều nhìn ra được, tâm trạng của thằng bé lúc này rất nặng nề.
"Đi, hai mình bàn bạc một chút!" Tôi kéo tay Cẩn, đi vào phòng ngủ.
Đóng cửa phòng ngủ, Cẩn ngồi bên giường, như có điều suy nghĩ. Tiện tay kéo ghế, ngồi đối diện Cẩn.
"Nói một chút đi, Cẩn. Dương Dương, không thể để lại cho họ. Bước này, đi như thế nào?"
Cẩn nhìn tôi, vẻ mặt mờ mịt. Từ sau khi ba nói cho Cẩn biết Dương Dương bị gia đình ngược đãi, Cẩn thường xuyên mất hồn mất vía, tôi biết là chuyện này ảnh hưởng nàng rất lớn, thậm chí làm cho nàng có chút khó có thể tiếp thu. Lúc này, nàng nhất định là tâm loạn như ma chân tay luống cuống. Vừa yêu thương con trai của mình, trong lúc nhất thời lại không biết nên xử lý như thế nào. Không thể dùng sức mạnh, cũng không thể từ bỏ.
"Muốn nghe ý kiến của em không?"
Thấy Cẩn gật đầu, tôi tiếp tục nói.
"Cô gọi điện thoại cho bên kia, nói tối hôm nay cô và Hàn Dương sẽ qua. Cô muốn nhà bên kia, bao gồm vợ của người đàn ông đó chờ ở nhà. Nói là, muốn bàn với họ về tình trạng sức khoẻ của Hàn Dương."
Cẩn không nói gì, tiếp tục nhìn tôi.
"Em đi cùng cô! Tin tưởng em không?"
Đứng lên, ngồi xuống bên cạnh Cẩn. "Không cho Dương Dương đi, năm nay, tụi mình ai cũng không đi, em ở lại chỗ này đón năm mới cùng cả hai!"
Vẫn im lặng như trước, một lúc lâu sau, chậm rãi xoay người, ôm lấy tôi.
"Đỗ Cẩn, em nói rồi, em sẽ bảo vệ mẹ con cô! Chu Minh em nhất định nói được thì làm được!"
Ôm Cẩn vào lòng, cảm giác được nhịp tim của nàng đang đập. Tôi mong muốn, tôi có thể cho người con gái tôi yêu nhất này một cuộc sống an định cùng hạnh phúc giản đơn.
Ăn cơm tối xong, Dương Dương mới biết được chuyện chúng tôi muốn đi Hàn gia. Nhìn biểu tình thằng bé, tựa hồ có chút không hiểu. Thật giống như tôi hôm trước làm hết thảy đều là để trấn an nó, mà bây giờ, là muốn tống nó trở lại. Thằng bé này chững chạc hơn lứa tuổi của mình. Cho dù hoài nghi, nó vẫn không nói gì như trước. Chỉ là khi thì nhìn tôi một chút, khi thì nhìn mẹ một chút, lặng lẽ ngồi ở đằng kia.
"Dương Dương!" Đi tới bên cạnh thằng bé, đưa áo khoác cho nó. "Ráp mô hình xong chưa?" Tôi nhẹ giọng hỏi.
Thằng bé ngẩng đầu nhìn tôi, nhận lấy áo, chậm chậm lắc đầu.
"Buổi tối trở về, Minh Minh giúp con ráp tiếp!"
Thằng bé nghe xong, đột nhiên ngẩng đầu. Nhìn tôi một cái.
"Thật, buổi tối trở về Minh Minh giúp con ráp tiếp, hồi bé Minh Minh từng có mấy món này rất nhiều, cứ tin Minh Minh!"
Dương Dương nhìn tôi một cái, nở nụ cười.
"Thật không? Buổi tối trở về ráp tiếp?" Còn tiếp tục nghi ngờ. Haiz, thằng ngốc này.
"Ừ! Ai nói không giữ lời là con chó nhỏ!" Đem chó ra nói chuyện là việc tôi rất khinh thường khi còn bé. Trước đây có đứa bạn dùng chó đánh cược với tôi, tôi còn chê cười người ta ấu trĩ. Không nghĩ tới bây giờ cư nhiên mình cũng lợi dụng loại động vật bé nhỏ dễ thương đó.
Cẩn đứng ở một bên, nhìn tôi và Dương Dương nói chuyện. Thấy Dương Dương nở nụ cười, nhìn chúng tôi ngoéo tay, khóe miệng cũng hiện lên nụ cười.
Ngồi ở trong xe, dọc theo đường đi cũng không ai nói chuyện. Tôi đang suy nghĩ phải giao tiếp với Hàn Học Hiên thế nào. Cẩn phỏng chừng cũng đang lo lắng Hàn Học Hiên làm khó dễ. Về phần Dương Dương, cho dù ngoéo tay, cũng không thể khiến nó hoàn toàn an tâm, có lẽ còn đang thấp thỏm.
Xe chạy đến dưới lầu, tôi không có tắt máy, mà là lẳng lặng ngồi trên xe.
"Đến rồi!" Mắt nhìn phía trước, chậm rãi nói.
"Ừm!" Giọng Cẩn rất nhẹ, cảm giác nàng tựa hồ có một chút bất lực.
"Em nói cái gì cô cũng đừng chen vào, cô chỉ cần nhớ kỹ cô muốn giữ con trai lại là được! Về phần nói cái gì, làm cái gì, đó là việc của em!"
Cẩn không nói lời nào, chỉ quay đầu nhìn tôi, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Rút chìa khóa, tôi vỗ vỗ chân Cẩn. "Chờ em một chút, đi ra sau lấy ít đồ!"
Mở cốp sau xe, từ bên trong lấy ra cặp đựng laptop, đeo lên người. Dương Dương nhìn tôi, có lẽ có chút ngạc nhiên vì sao tôi lại đem theo laptop.
Mở cửa xe, để Dương Dương xuống xe. Vốn tôi từng nghĩ sẽ không mang theo Dương Dương, sau lại lo lắng Dương Dương chính là trung tâm sự kiện, mặc dù là trẻ con, cũng nên đối mặt với vận mệnh của mình, cũng là vận mệnh của chúng tôi.
Gõ cửa, chất liệu gỗ rất tốt, đúng là hàng hiệu. Hàn Học Hiên coi như là một người có sự nghiệp thành công, đáng tiếc, bỏ ngọc tốt hốt đá tảng a.
Một người phụ nữ mở cửa. Người phụ nữ này thoạt nhìn rất trẻ, hẳn là so với tôi không lớn hơn bao nhiêu. Một thân son phấn, mặc áo ngủ dày cộm. Có chút tò mò, nhà Hàn Học Hiên không có máy sưởi sao? Ở nhà của tôi mà mặc loại đồ này sẽ bị nóng chết.
"Xin chào, tôi tìm Hàn tiên sinh!" Tôi lẳng lặng nói.
Quần áo là lúc xế chiều tôi cố ý về nhà đổi, một thân Armani. Hàn Học Hiên là thương nhân, tự nhiên nhận thức hàng hiệu. Mà cô vợ thì, dùng ngón chân nghĩ cũng đoán được là một người hám lợi.
"À!" Người phụ nữ này cười cười, thấy Cẩn và Dương Dương đứng phía sau tôi, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.
"Mời vào!" Nói xong, đặt đôi dép ở cửa.
Thấy cô ta không mang dép cho Cẩn, tôi có chút không vui. "Thật ngại quá, tôi chưa bao giờ mang dép người khác. Mẹ tôi dạy, phải chú ý vệ sinh cá nhân, xin lỗi!" Nói xong, tôi kéo Cẩn và Dương Dương chưa kịp đổi giày, đi thẳng vào phòng khách.
Hàn Học Hiên, đây là lần thứ hai tụi tôi gặp gỡ. Có lẽ Hàn Học Hiên đã không nhớ rõ mấy năm trước đã gặp tôi một lần ở trong bệnh viện, tôi thay đổi nhiều quá, có điều như vậy cũng tốt, đỡ phải người ta vẫn xem tôi là một đứa bé.
Một người đàn ông trung niên có chút chắc người, nhìn một cái liền biết tâm cơ không ít. Theo thần thái, là bộ dáng của một nho thương. Dường như bây giờ mấy cha thương nhân thích học đòi một phần nho nhã, đáng tiếc, có chút vẽ hổ không thành lại thành chó, cố ý nho nhã ngược lại sẽ có chút lố lăng.
"Cô là..." Hàn Học Hiên đánh giá tôi từ trên xuống dưới một chút, đứng dậy, muốn bắt tay.
"Thật ngại quá, mẹ tôi dạy, không nên bắt tay cùng người xa lạ. Mất vệ sinh! Nhất là những người hay cầm tiền!"
Hàn Học Hiên có chút xấu hổ. Lúng túng rụt tay lại, nhìn Cẩn và Dương Dương sau lưng tôi một chút, càng cảm thấy khó hiểu.
Người phụ nữ ở cửa ban nãy cũng đi đến, ngồi ở trên ghế sofa, đôi mắt gian tà quét tới quét lui.
"Ngày hôm nay mạo muội quấy rối, là có việc nhờ Hàn tiên sinh hỗ trợ!" Tôi đứng ở đó, chậm rãi nói. "Người phía sau tôi, Hàn tiên sinh hẳn không xa lạ gì! Đỗ chủ nhiệm là thủ trưởng của tôi thời gian tới, chúng tôi quen biết rất nhiều năm, hơn nữa..." Tôi quay đầu lại nhìn Cẩn một chút, xoay đầu lại, mỉm cười, "Hơn nữa, Đỗ chủ nhiệm đối với tôi có ân cứu mạng!"
Hàn Học Hiên nhìn tôi một chút, lại nhìn Cẩn một chút, ánh mắt có chút mờ mịt.
"Hôm nay tới đây, là có vài việc muốn thương lượng với Hàn tiên sinh một chút, con người của tôi, thời gian ở không không nhiều lắm. Thừa dịp đêm nay có thời gian liền cùng nhau nói, Hàn tiên sinh mời ngồi, đôi bên từ từ nói!"
Hàn Học Hiên cười cười, đẩy kính mắt. Ngồi xuống.
Người ta ngồi, tôi đứng. Biểu hiện bên ngoài xem ra người ta có cấp bậc cao hơn tôi. Trên thực tế, là ngược lại. Tôi trên cao nhìn xuống, Hàn Học Hiên chỉ có thể ngước lên!