... Hai người ngồi ở trong xe, dọc đường đều không ai nói gì. Cẩn là vì chuyện của Dương Dương mà tâm tình cực kém, còn tôi thì lại không thể nào mở miệng.
Chạy xe đến đến bờ sông, xuống xe, đi bộ ven bờ.
"Em đã uống nước sông này mà lớn lên!" Tôi cười nói với Cẩn.
"Nước sông? Nước sông rất bẩn!" Cẩn nhìn tôi một cái, nở nụ cười.
"Ở hạ du có một hệ thống cung cấp nước uống, khi em còn bé, ba thường mang em đến đó chơi. Cô thấy nước này bẩn, kỳ thực nước em uống đều là từ đây!" Tôi nhìn Cẩn, suy nghĩ một chút, tiếp tục nói. "Là rất bẩn, chỉ nhìn hệ thống cung cấp nước uống, cô sẽ không có cách nào biết thì ra trước đó nó chính là như vậy. Tất cả những thứ vinh quang đều ẩn tàng phía sau bóng tối!"
Cẩn nhìn tôi, im lặng không lên tiếng.
"Khi chạm đến những sự thật kia, sẽ thấy khiếp sợ ha?" Tôi nhẹ giọng hỏi.
Cẩn ngẩng đầu, nhìn tôi, trong đôi mắt vừa rơi nước mắt ấy, lại như có một thứ gì đó lóe lên.
Nâng tay lên, chạm vào mặt Cẩn. Đã vào mùa đông, khí trời trở lạnh. Tuyết không nhiều lắm, thế nhưng gió lại rất lớn. Mặt của Cẩn lành lạnh.
"Đừng khóc, trời lạnh như thế này, muốn khóc, tụi mình về nhà khóc có được hay không?!" Tôi chạm vào mũi Cẩn. Cô gái nhỏ này, sao cuối cùng tôi lại chứng kiến cảnh nàng rơi nước mắt?
Tháo khăn choàng tháo xuống, cẩn thận choàng lên người Cẩn. Tôi không phải là người thích choàng khăn, mỗi lần đều chỉ lung tung choàng lên rồi ra cửa. Choàng nửa ngày, còn làm thành một đống bùi nhùi.
"Tôi tự mình làm!" Cẩn cười chỉnh sửa lại một chút. Lập tức nhìn khá hẳn lên. Haiz, quả thật là chênh lệch. Làm xong, Cẩn nhìn tôi một chút, giúp tôi chỉnh lại cổ áo.
"Lạnh thật đó!" Tôi vừa cười vừa nói.
"Lạnh em còn chạy đến bờ sông?" Cẩn cười nói.
"Em nghĩ, cô sẽ muốn đến đây!" Nhìn mặt sông, nhẹ nhàng nói "Dù cô không thích gió, hiện tại tâm tình không tốt, khẳng định sẽ muốn hít thở không khí, hóng gió một chút. Tuy rằng gió này hơi lạnh, hi vọng nó có thể thổi tỉnh người!"
Bờ sông, hai người đứng sóng vai. Cẩn im lặng, tôi cũng không mở miệng. Trong lòng nàng nhất định là cực kì rối ren, mà tôi, nhất định phải cho nàng chút thời gian để nàng suy nghĩ thấu đáo.
Sắc trời dần tối, đèn đường bên bờ sông cũng bắt đầu sáng lên. Ánh sáng bên bờ đối diện phản chiếu trên mặt sông, không gian tĩnh mịch. Lúc này, mọi người hẳn đã tan việc và về đến nhà, hẳn là cùng gia đình quây quần ăn cơm tối. Không biết gia đình của người khác, có thể gặp phải nhiều ngăn trở và đau khổ như vậy hay không. Có lẽ sẽ có, có người từng nói, mỗi gia đình có đồng dạng hạnh phúc, mà cũng có đồng dạng bất hạnh.
"Dương Dương khi còn bé đặc biệt đáng yêu, mập mạp, không giống bây giờ, gầy nhom." Cẩn tự mình nói, trong giọng nói pha nhàn nhạt đau thương.
"Không việc gì, sau này, em bảo đảm nuôi béo Dương Dương. Đến lúc đó, chắc chắn cô lại cảm thấy nó quá mập, buồn phiền giúp nó giảm cân!" Tôi cười cười, bước đến gần Cẩn, ôm nàng vào lòng.
Nàng không đẩy tôi ra, cũng không trách tôi đây là nơi công cộng không thể làm bừa. Mà là nhẹ nhàng dựa vào, nắm tay tôi.
"Lúc Dương Dương ra đời, là lúc tơ liễu trong sân bệnh viện phấp phới đầy trời. Tôi đã muốn đặt tên nó là 'Nhứ' (Bông) - Hàn Nhứ. Thế nhưng nhà nội không chịu, nhất định phải đổi thành 'Dương', nói là người của nhà họ Hàn, phải phi dương (bay cao)!" Nói xong, Cẩn ngẩng đầu nhìn tôi.
"Không sao, nếu như cô thích, tương lai có thể đổi lại!" Tôi dán mặt lên trán Cẩn, cầm tay nàng, đưa lên miệng nhẹ nhàng hà hơi. Hôm nay thật sự lạnh a, phỏng chừng có thể âm ba bảy ba tám độ.
"Tôi đã từng nghĩ tới vì Dương Dương mà không ly hôn với Hàn Học Hiên. Thế nhưng cuối cùng, tôi thật không cách nào chịu nổi. Khi đó tôi không có công việc, ở cái thành phố này cũng không có thân thích. Cho dù tranh, cũng không tranh được quyền nuôi nấng Dương Dương. Huống chi, Dương Dương khi đó còn nhỏ, không thể để cho nó theo tôi cùng nhau bôn ba. Tôi cho rằng Hàn Học Hiên dù không thương tôi, nhưng cũng sẽ thương yêu đứa con trai này. Tôi thật không nghĩ tới..."
Giọng Cẩn nghẹn ngào. Tôi không nói gì, cắn răng thật chặt. Nếu chuyện đã qua, tôi sẽ không truy cứu bất luận là kẻ nào. Thế nhưng nếu như nó ảnh hưởng đến bây giờ, tôi tuyệt không buông tha.
Xoay người, ôm Cẩn vào trong lòng. Nàng là một người phụ nữ lý trí và thông tuệ, mà giờ đây, lại cảm giác nàng cô độc đến không nơi nương tựa. Trước đây oán giận chính mình sinh ra quá muộn, không thể gặp được nàng ở thời điểm thích hợp nhất. Mà bây giờ, tôi càng thêm oán giận, không kịp tham dự vào quá khứ của nàng, để cho nàng một người yên lặng chịu đựng nhiều như vậy.
"Không sao, tụi mình mang Dương Dương về!"
Tay Cẩn đặt nơi hông tôi, vùi đầu vào lòng tôi. Không nghe được tiếng khóc của nàng, lại cảm giác được vai của nàng đang run rẩy.
Tôi cúi đầu, ở bên tai Cẩn, nhẹ giọng nói:
"Đỗ Cẩn, em sẽ không lại để cho bất luận kẻ nào ức hiếp Dương Dương! Cũng sẽ không lại để cho bất luận kẻ nào ức hiếp cô!"
Bờ sông, đêm tối, hai người lặng lẽ ôm nhau.
Ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, vì một vài vụ án nên ba rất bận rộn. Dương Dương thi cuối kì xong cũng được nghỉ. Cẩn vẫn là trước sau như một đi sớm về trễ, may mà cũng là sắp nghỉ.
Trong phòng nhiệt độ rất cao, ở trong phòng mặc áo ngủ mỏng vẫn cảm thấy nóng. Sau lại trực tiếp mở cửa sổ ra. Ở trong đi tới đi lui tìm điều khiển máy sưởi, nửa ngày cũng không tìm được, tính toán một chút, hay là chờ ba trở về lo liệu, dù sao mấy thứ này trước giờ cũng là ba đối phó.
Vòng vo đến buồn chán. Mặc áo khoác, lấy xe, chạy tới trường.
Không quá đông người. Đại khái là đang tiến hành thi cuối kì. Nhìn dãy phòng học một chút, liếc mắt liền trông thấy cửa sổ phòng làm việc của Cẩn bốn năm trước. Cười cười, thời gian trôi qua thật nhanh.
Xoay người đi vào lầu giáo vụ. Trước đây rất ít tới nơi này. Lúc còn đi học, nếu như học sinh bị gọi vào lầu giáo vụ, tám chín phần mười không có chuyện gì tốt, nếu không phải bị phê bình thì là bị kỉ luật.
Lầu giáo vụ nhiều phòng làm việc, bộ môn phức tạp. Tìm nửa ngày, thấy được phòng hiệu trưởng lại tìm không được phòng phó hiệu trưởng. Haiz, thật là phiền phức.
Đi tới đi lui trong hành lang một lúc, một lão sư mập mạp mang theo túi hồ sơ đi qua tôi, nhìn tôi vài lần, rồi bước đi.
Chỉ chốc lát, lại vòng trở về.
"Đồng chí tìm ai?"
Mồ hôi, cái danh xưng 'đồng chí' này đúng là không quen.
"À, xin chào, tôi đến nộp đơn xin việc!" Nhìn người này tôi còn tưởng rằng là phụ huynh học sinh. Theo lý thuyết tôi ở trường này sáu năm, đã gặp qua hết lãnh đạo. Đây là ai a? Cũng không nhiều người có tướng phì nhiêu như thế... Thế nào lại nghĩ không ra.
"Ồ!" Người nọ nhìn tôi trên dưới đánh giá một chút, "Đi theo tôi!"
Khí thế kia, lập tức thay đổi. Mới vừa rồi còn rất có lễ độ, hiện tại liền biến thành như vậy! Đều nói sinh viên vào nghề khó khăn, quả nhiên, trước tiên đã bị ra oai phủ đầu!
Người kia mang cái bụng bự đi trước tôi, tính chiều cao, mới đến bả vai tôi. Vào một phòng làm việc. Vài cái bàn trống, một bộ sofa. Gã béo đặt mông ngồi ở trước bàn, tôi vẫn đứng thẳng ở một bên.
"Đưa hồ sơ lý lịch tôi xem một chút!" Gã béo cầm lấy ly nước, thong thả uống.
"Không có!" Tôi nhàn nhạt nói.
"Không có hồ sơ lý lịch? Không có lý lịch thì đi xin...Hức... Đi xin việc gì?"
Tôi không nói chuyện, gã béo tiếp tục nấc cục thêm mười mấy lần, làm tôi thấy ngán ngẩm.
"Chuyên môn là gì?" Lão sư béo lại cầm cái ly lên bắt đầu uống nước.
"Tiếng Anh!" Tôi lạnh lùng nói.
"Học vị?"
"Cử nhân!" Tâm tình cực kì khó chịu. Cảm giác thật giống như lúc ba thẩm vấn phạm nhân.
"Nộp đơn cấp hai hay cấp ba?"
"Cấp ba!" Phiền muộn. Gã béo chết bầm này thật quá ác tâm. Haiz, tôi cũng thực sự là không may, sao nhà trường lại mời người như vậy? Làm ảnh hưởng hình tượng của nhà trường. Nói thế nào cũng là một trường trọng điểm, không phải sao?
"Cấp ba không được. Cấp ba chúng tôi chỉ nhận thạc sĩ!" Vung tay lên, "Bằng cấp của cô như này không được!"
Phiền muộn, thậm chí có chút tức giận. Từ cấp ba đến đại học, thật chưa có ai nói chuyện với tôi như thế.
Lui về phía sau mấy bước, muốn đi ra ngoài. Nghĩ lại, cảm thấy không được, không phục.
"Lão sư, tôi là song học vị!" Tôi nhàn nhạt nói. "Ngôn ngữ Anh cấp tám. Sinh viên trao đổi ở Australia một năm, thực tập sinh ưu tú, tin học cấp ba. Nếu thầy muốn chứng nhận, chứng nhận học bổng, chứng nhận tình nguyện viên, chứng nhận hiến máu, chứng nhận tư cách lão sư, bảng điểm, bao gồm hộ chiếu hiện tại tôi đều có thể cho thầy xem."
Gã béo kia ngẩn người, liếc mắt nhìn tôi. Không nói gì.
"Luận kinh nghiệm, tôi không có. Thế nhưng luận năng lực, nghe nói đọc viết phiên dịch, thầy muốn kiểm tra thế nào cũng được!"
"Cô giỏi thật đó? Giỏi như vậy lại hạ mình đi dạy cấp ba sao?" Lão sư béo kia lại há mồm trào phúng. Đoán chừng là coi tôi là loại người khoe khoang khoác lác.
"Lão sư! Tôi có ba hoa hay không, tôi có chứng minh, thẻ học sinh, tôi có hồ sơ, thầy có thể tra! Thầy chỉ cần gọi đến trường tôi, gọi đến khoa của tôi đi hỏi. Hơn nữa, thực không dám giấu, tôi được giữ lại trường, nhưng tôi không nhận lời! Tôi là muốn tới trường này làm lão sư. Tôi chọn trường đại học sư phạm chính là vì muốn trở về làm lão sư!"
Lão sư béo lại im lặng, bị tôi xả một hơi không biết trả lời thế nào.
"Tôi là học sinh tốt nghiệp khóa 05 của trường này. Tại đây học ba năm cấp hai, ba năm cấp ba. Thầy muốn biết chi tiết về tôi, không khó, thầy đến bộ phận cấp ba tùy tiện tìm một lão sư đã dạy khóa 05, bọn họ có thể cho thầy biết đầu đuôi ngọn nguồn. Tôi nghĩ, thầy nhất định là chuyển về đây chưa lâu, chí ít, ngài làm việc ở trường này tuyệt đối không quá bốn năm, nếu không, thầy không thể không biết tôi!"
Cười cười. Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của lão sư béo, có chút bất đắc dĩ.
"Tôi là Chu Minh!"
"Chu Minh?" Con ngươi của lão sư béo kia chuyển vòng vo, lắc đầu. Xem chừng là mới làm ở đây. Haiz, tôi cũng thực không may, sao trước tiên lại gặp một người như thế.
"Cô thi đại học bao nhiêu điểm?" Lão sư béo kia suy nghĩ một chút, hỏi tôi.
"650!"
"Cô thi trường nào?" Lão sư béo hỏi tới.
"Đại học sư phạm XX!"
"Ờ, hình như tôi từng nghe qua chuyện như thế. Đậu cao nhưng lại chấp nhận học ở một trường bình thường, là nói cô à!" Lão sư mập mạp kia quan sát tôi một chút, cười cười.
"Lão sư, thành tích của tôi không quan trọng. Tôi muốn về đây, là bởi vì một lý do khác!" Tôi suy nghĩ một chút, nói tiếp, "Lúc trước tôi đi học, các lão sư ai cũng tốt với tôi. Thế nhưng tính tình tôi quá nát, mang đến cho các lão sư không ít phiền phức. Hiện tại, thi vào trường sư phạm, làm lão sư, tôi mới biết được, trước đây tôi đã gây cho các lão sư bao nhiêu rắc rối!" Tôi thực bội phục mình, cái gì các lão sư a? Chỉ có một người có được hay không. "Lão sư, hiện tại tôi biết mình trước đây có bao nhiêu buông thả, nhớ tới chuyện trước kia, tôi cảm thấy rất hối hận. Cuối cùng thì bây giờ tôi có thể bù đắp sai lầm trước kia. Nếu như không có các lão sư bồi dưỡng và dạy dỗ, Chu Minh tôi không có ngày hôm nay. Làm người phải có lương tâm, tôi muốn trở về thành thành thật thật làm một chút gì đó, thầy không thể cho tôi cơ hội này sao?"
Nói một hơi dài, có chút khô miệng.
Lão sư béo bắt đầu hoàn toàn choáng váng. Sửng sốt một chút, cười cười. Gãi đầu một cái, nhìn ra được, người ta bị tôi nói đến ngất ngư. Không biết phải tin cái gì, cũng không có biện pháp không tin cái gì.
"Cái này... Cô xem, theo như trình tự đều không đúng? Nếu không, cô đem cho tôi một bản sơ yếu lý lịch? Tôi đến chỗ lãnh đạo xin chỉ thị?" Lão sư béo bắt đầu hỏi tôi.
"Lão sư, thầy cứ gọi điện cho phó hiệu trưởng, lý lịch của tôi thầy ấy cũng rõ ràng." Tôi nhàn nhạt nói. Xoay người thấy máy nước uống, đi tới cầm một cái ly giấy, rót đầy, ngồi trên ghế sofa uống.
Lão sư béo nhìn tôi một hồi, cầm điện thoại lên.
"Alo? Vâng, phó hiệu trưởng, vâng, là tôi. Ở đây có người đến nộp hồ sơ, tên gọi... Chu... Đúng! Chu Minh, nói là... À... Vâng... Vâng, đang ngồi đợi ở đây, vâng, được!"
Lão sư béo đứng lên, cười nói: "Phó hiệu trưởng nói sẽ lập tức tới ngay! Cô xem, sao cô lại không nói sớm a!"
Tôi đổ mồ hôi, thái độ lại thay đổi, công phu đổi sắc mặt của lão sư béo này thật lợi hại.
Chỉ chốc lát, phó hiệu trưởng đẩy cửa vào.