Vì sắp tới giờ ngủ còn phải lo soạn bài cho sáng hôm sau, tôi chưa trả lời tin nhắn của Vương tỷ. Dù sao đi làm sẽ gặp được, có gì thì gặp mặt nói vẫn tốt hơn.
Tôi là một người lười biếng, không thích nhắn tin. Nếu thật sự gấp liền gọi điện thoại. Huống chi, hộp thư tin nhắn luôn đầy. Toàn là tin của Cẩn, luyến tiếc không muốn xóa... Xem ra, tôi cũng là một kẻ cực kì trọng sắc khinh bạn...
Giữa trưa hôm sau, Vương tỷ gọi điện thoại tới, hẹn tôi tới quán cà phê gần trường tâm sự. Thật sự quỷ dị, mọi người nói xem, hai đứa T đi đâu tán gẫu không đi, lại chui vào quán cà phê, người ta đều là đôi lứa cặp kè, còn hai đứa mình thì tính sao? Haiz... tụi tôi là trong sạch nha...
Đứng giảng bài cho tới trưa, đến trưa đương nhiên là hai chân rụng rời bụng đói kêu vang. Miếng thịt bò chết tiệt không một chút hương vị, cắn ở miệng có một loại ảo giác mình đang ăn một miếng thịt bò giả...
"Minh tử, cô ấy sắp trở lại. Em nói tôi nên làm cái gì bây giờ?" Vẻ mặt Vương tỷ rối rắm không biết làm sao.
"Đợi một chút... Chị đại à, chuyện của hai người em cũng không rõ lắm, làm sao em biết được! Chị kể sơ lại mọi chuyện đi!" Hình như lần trước Vương tỷ chỉ kể đại khái chuyện tình cảm của mình cho tôi nghe, hơn nữa còn kể rất mơ hồ.
"Tụi tôi quen nhau năm nhất, tốt nghiệp thì xa nhau, sau chia tay không lâu, cô ấy nói mình thích một người đàn ông!"
"À rồi, chuyện này em đã biết. Sau đó?" Tôi vừa ăn chân gà vừa nói.
"Tốt nghiệp, cô ấy đi thành phố S. Vốn định chờ có kì nghỉ tôi sẽ đi thăm cô ấy. Kết quả người vừa đi không bao lâu đã gọi điện báo rằng mẹ bắt tìm bạn trai. Mẹ một tay nuôi lớn cô ấy nên mẹ nói gì cô ấy nghe nấy. Cô ấy không dám nói với mẹ chuyện của chúng tôi, sợ mẹ đau lòng. Cô ấy còn nói, cuối cùng vẫn phải kết hôn, không muốn chúng tôi tiếp tục ràng buộc như vậy. Dù sao sớm hay muộn đều phải chia tay, không bằng đau một lần rồi thôi!"
Lúc Vương tỷ nói còn rất kích động, tôi lại không có cảm giác gì. Dù sao sự tình không xảy ra trên người mình, không thể tự bản thân thấu hiểu được. Chuyện xưa như vậy, tôi từng nghe nhiều, từng thấy nhiều. Người ta nói, kẻ trong cuộc thì u mê, là bởi vì những người đứng xem không đi yêu, làm sao có thể cảm nhận được cái "u mê" của người trong cuộc! Cuộc sống vốn có rất nhiều bi kịch, mà nhân vật chính của những bi kịch đó, trừ tự mình dũng cảm thoát ra, người khác thật sự không thể giúp được gì.
"Rồi sau đó sao? Em nghĩ, với tính tình của chị, hẳn là sẽ không dễ dàng buông tay như vậy!"
"Tôi tới thành phố của cô ấy, cũng gặp được người đàn ông kia. Tôi không biết có phải cố ý bày vẻ cho tôi xem hay không, nhưng trông cô ấy thật sự hạnh phúc. Tóm lại, cô ấy làm hết thảy là vì muốn tôi hết hy vọng!"
"Vậy là chị tuyệt vọng à?" Tôi nhìn Vương tỷ, thấy Vương tỷ cau mày.
"Lúc đầu, tôi không tin. Tụi tôi ở bên nhau bốn năm, tôi không tin tình cảm bốn năm của tụi tôi lại không bằng mấy mươi ngày cùng với gã đàn ông kia. Nhưng sau đó, tôi tìm thấy trong phòng cô ấy một hộp bao cao su dùng hết một nửa. Khi đó tôi liền phát điên!"
Shit... Sao tự nhiên tôi cũng cảm thấy buồn nôn... Xem ra khả năng tiếp nhận của tôi quá thấp, sức chống cự quá yếu.
"Em sẽ cho phép người phụ nữ của mình lên giường cùng một người đàn ông khác sao?" Câu hỏi này thật đột nhiên, làm cho tôi có chút bất ngờ không kịp phản ứng.
"Em không biết. Em chưa từng gặp tình huống này." Tôi thè lưỡi.
"Một người ngủ cạnh em bốn năm, em thậm chí còn hiểu rõ cơ thể người ấy hơn cả chính mình. Em có thể tưởng tượng được cái cảm giác lúc biết được người đó đang nằm trong vòng tay người khác hay không?" Vương tỷ đang làm sao vậy? Đột nhiên bắt đầu chất vấn tôi.
Tôi không nói gì, chỉ nhìn Vương tỷ. Tôi muốn nói, tôi chưa từng ăn nằm cùng người phụ nữ nào. Nhưng tôi không nói, bởi vì nói cũng là vô ích. Trừ bỏ làm chị ta ngạc nhiên ra thì hoàn toàn vô nghĩa với cuộc nói chuyện của chúng tôi.
"Nhưng lúc ấy tôi vẫn cầu may trong bụng. Tôi cười nói, các người còn cần dùng thứ này à? Lúc đó cô ấy trả lời tôi rằng, 'Sao lại không cần, tôi vừa mới đi dạy không lâu, không thể mang thai!'"
Bất tỉnh. Đừng nói là Vương tỷ, chính tôi nghe cũng cảm thấy đủ thốn.
"Cô ấy nói xong, tôi liền cười, cười đến cả người không còn khí lực. Tôi nói, 'Tôi không ở đây nữa, tôi đi ở khách sạn. Tôi cảm thấy cô thật bẩn!' Sau đó tôi bước đi! Mua vé máy bay hôm sau quay về!"
Vương tỷ uống cạn chai bia trong tay, kêu phục vụ mang thêm một chai nữa, bị tôi ngăn lại. Tôi không biết buổi chiều Vương tỷ có lớp hay không. Tôi chỉ biết là, ra khỏi cánh cửa này, vào trường học, chúng tôi là lão sư, tình cảm riêng tư đều phải đè nén, phải làm gương tốt. Ở trong trường, đây là việc quan trọng nhất.
"Haiz!" Vương tỷ bất đắc dĩ nhìn tôi, "Vậy có thể cho tôi điếu thuốc không?"
Tôi nở nụ cười: "Vương tỷ, khi đi làm em không mang theo thuốc!"
"Không mang theo? Không phải chứ? Em không nghiện à?"
"Không phải không nghiện, mà là em cảm thấy, mình không thể để cho cơn nghiện khống chế. Thêm nữa, em không muốn hút thuốc trước mặt học sinh, như vậy làm sao dạy học sinh được?"
Làm gương cho người, mỗi lời nói mỗi hành vi đều rất quan trọng. Tuy rằng tôi không phải là người tốt nhất, nhưng tôi sẽ cố gắng thực hiện thật tốt.
"Haiz, phục em!" Vương tỷ nhìn tôi, bất dắc dĩ uống nước trái cây tôi gọi.
"Tiếp tục đi. Sau đó thế nào?" Trong thoáng chốc chúng tôi đều quên chuyện đang nói tới đâu, vội vàng nhớ lại.
"Trưa hôm qua, cô ấy nhắn tin cho tôi, nói cô ấy chia tay bạn trai. Cô ấy muốn thôi việc, muốn trở về. Cô ấy hỏi tôi có thể đi đón cô ấy hay không, có thể cho cô ấy ở lại nhà tôi, có thể trở lại như trước hay không?"
Ngất. Lúc này tôi hoàn toàn hôn mê. Chị đại à, cái này còn mang ra đùa giỡn như vậy, đây là bày trò gì? Quay phim bộ à...
"Em nói xem, việc này nên làm thế nào bây giờ?" Vương tỷ ngẩng đầu hỏi tôi.
Làm sao bây giờ? Tôi cũng không biết. Loại chuyện này tôi không có trải qua, cảm giác cực kì mê mang. Chỉ nghe thôi đã đủ cảm thấy choáng váng.
"Minh tử, em nói tôi có nên đáp ứng hay không?" Vương tỷ vẫn từng bước ép hỏi tôi, tôi cảm thấy quả thật Vương tỷ đã vắt hết trí não rồi. Loại chuyện này, haiz, thật là đủ rối rắm, cũng đủ ngược.
"Chị vẫn muốn ở bên cạnh người đó đúng không?"
Vương tỷ im lặng, suy nghĩ một hồi, gật đầu.
"Chị vẫn còn yêu người đó phải không?"
Nói đến từ 'yêu', Vương tỷ ngẩng đầu nhìn tôi, mỉm cười, lắc lắc đầu.
"Tôi cũng không biết. Sau khi chia tay, quả thật rất đau khổ, nhưng hiện tại lại giống như tất cả đã dần phai nhạt. Lòng tôi vốn đã không còn gợn sóng, nhưng lần này cô ấy lại ném một tảng đá xuống, lòng tôi..." Vương tỷ nhìn ra ngoài cửa sổ, như có điều suy nghĩ.
Đã nói tới thế này, còn cái gì mà do dự, rõ ràng trong lòng đã có quyết định.
"Vương tỷ, trong lòng chị kì thực đã có quyết định. Chỉ là chị muốn từ miệng em nói ra thôi, đúng không?" Tôi nở nụ cười. Nước trái cây trong tay đã uống xong, nhẹ nhàng đặt cái ly lại trên bàn.
"Kì thật, dù em có nói gì, chị cũng sẽ dựa theo quyết định của mình mà làm! Nếu muốn bắt đầu lại một lần nữa, thì cứ vậy đi. Chỉ là, không phải em nói xui, chị nên chuẩn bị tâm lý!"
Vương tỷ nhìn tôi, cũng cười.
"Minh tử, em thật là một oắt con có thể nhìn thấu lòng người!" Bất đắc dĩ cười cười. "Tôi hiểu vì sao em nói nên chuẩn bị tâm lý. Thực ra tôi cũng cảm thấy mơ hồ với tương lai, thế nên mới do dự!"
"Vương tỷ, hiện tại chị nói chị yêu người ta. Nếu yêu thì có thể bao dung hết thảy, cái gì cũng không ngại. Chỉ cần người ta trở lại bên chị là tốt rồi. Do dự thế này, có thể là bởi vì chị không chiếm được người ta. Chỉ là, sau khi hai người bên nhau một lần nữa, em hi vọng chị có thể làm được một việc là không để ý quá khứ! Chỉ là, điều này rất khó, thật sự, đây là một cái khúc mắc. Một khi hai người nảy sinh mâu thuẫn... Haizz, xem chị xử lý như thế nào!" Nghịch nghịch cây tăm, không cẩn thận đâm vào tay, ui, đau.
"Tôi biết. Tôi đã nghĩ, nếu chúng tôi thật sự bên nhau, tôi có thể không để ý quá khứ hay không? Không để ý đến việc cô ấy đã từng rời đi, đã từng phản bội hay không?"
Nói đơn giản, vấn đề là ở bốn chữ, 'cảm giác an toàn'. Tất cả vấn đề, tất cả nghi ngờ, đều là do thiếu cảm giác an toàn.
"Minh tử, em nói, con người thật sự có thể chỉ yêu một người cả đời sao?" Vương tỷ đột nhiên hỏi tôi.
"Người khác thì em không biết, nhưng em có thể!" Tôi cười nói.
"Cũng hên xui nha, khi tình cảm tới, không phải chính em có thể quyết định được!" Vương tỷ hoài nghi nhìn tôi.
"Ngược lại." Tôi nở nụ cười. "Em sẽ có ấn tượng tốt với rất nhiều người, có lẽ, trên người mỗi người đều có một điểm khiến em thích, em sẽ thích rất nhiều người. Nhưng người em yêu, chỉ có một!"
"Haiz. Coi như em giỏi! Chiều tôi có tiết, bằng không tôi nhất định uống với em một ly!" Vương tỷ nhìn tôi cười nói.
"Ha ha, chờ ngày nghỉ, em sẽ cùng chị uống một ly. Chị có thể ăn lẹ một chút không? Không khéo một hồi nữa em với chị đều trễ bây giờ!" Tôi chỉ đồng hồ.
"Ờ, tôi ăn đây!" Vương tỷ vội ăn.
Nói là trò chuyện, cũng không trò chuyện ra kết quả gì. Tôi chỉ là giúp Vương tỷ nói ra quyết định trong lòng mình. Con người là như thế này, chính mình ra quyết định, nhưng đôi lúc, phải cần có một người khác nói ra.
Hồi trung học, mẹ tôi có nói, tình yêu của trẻ con, tới cũng nhanh đi cũng nhanh. Khi đó tôi không tin. Tôi tự tin tình yêu của mình có thể cả đời không thay đổi. Lên đại học, qua bốn năm, chứng kiến rất nhiều mối tình tan tan hợp hợp, mới biết được thì ra tình yêu không phải hoàn mĩ, cũng sẽ có rất nhiều lừa dối và phản bội. Thấy người khác bóp cổ tay thở dài, tôi liền càng quý trọng tình yêu của mình.
"Minh tử, chiều em có tiết không?" Vương tỷ vừa ăn vừa hỏi tôi.
"À không. Nhưng cũng phải về, sẽ có học sinh tới hỏi bài. Chị sao? Có tiết không?"
"Ừ. Một tiết lớp 10-5, một tiết lớp 10-3."
"Ngất. Chị cũng đừng tâm tình không tốt thì lấy học sinh lớp em ra trút giận ha. Em sẽ không tha cho chị!" Tôi cười nói.
"U! Không nhìn ra, Chu lão sư còn bao che cho con như vậy!"
Tôi cười. Bao che cho con? Câu này không có tí trau chuốt bóng bẩy nào, nhưng mô tả cực kì chính xác. Tôi được Cẩn bao che mà lớn, hiện tại, tới phiên tôi đi bao che thế hệ mai sau.