ng muốn, bình tĩnh mà an lành. Cho dù có nhiều chuyện phiền phức không như ý, nhưng đến cuối cùng chúng tôi có thể nắm tay nhau, đây cũng là căn nguyên của sức mạnh và dũng khí của tôi, chỉ cần có Cẩn ở bên cạnh, tôi tin tưởng hết thảy nguyện vọng của tôi cuối cùng cũng đều thực hiện được. Cho dù không thực hiện được, tôi cũng không có gì tiếc nuối, chỉ cảm thấy thoả mãn.
Ban ngày đã đến đây, xem tượng sáp ở Madame Tussauds, lần này, là tới đây xem mặt trời lặn, ngắm cảnh đêm Hồng Kông.
Mỗi lần ngắm mặt trời lặn, đều sẽ nhớ tới《Tự thủy niên hoa》, 'Trà Sữa' an tĩnh nói, sợ nhất chính là trong khoảnh khắc mặt trời sắp lặn mất ấy, lòng cũng trở nên u uất, cuộn tròn chặt lại, dường như hết thảy đã đi đến cuối con đường. Sinh mệnh là một trò chơi nhập vai, nhân vật chúng ta đóng đều là cá thể cô độc, không có tình cảm và quyền lợi kéo dài. Chúng ta chỉ có thể lẳng lặng trưởng thành, sau đó lẳng lặng lãng quên. Hoặc chỉ có ở riêng thời khắc cuối cùng, là đoạn bi thương chúng ta không thể chạm đến, không có ai tới cứu vớt, không có ai tới sẻ chia. Cô đơn, một từ đẹp như hoa, nhưng bởi vì hạn chế của sinh mệnh, mà trở nên mơ hồ, chúng ta dừng lại tại chỗ, tưởng tượng thấy năm tháng mình đã từng trải qua, tưởng tượng thấy chính mình cô đơn và im lặng, tưởng tượng thấy bất kỳ gặp gỡ tình cờ nào, tưởng tượng thấy nụ cười hạnh phúc và hưởng thụ, có điều rốt cuộc là chúng ta cô đơn mà đến, hạ màn mà đi, hoang vắng sau lưng cuồng hoan là thứ chúng ta không cách nào thoát khỏi, dù cho chúng ta có thể sáng tạo ra tâm cảnh tĩnh lặng như nước, thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tách rời được nỗi cô đơn.
Mà ở thời gian yên ả như nước này, ở trong cô đơn và tĩnh lặng, cuối cùng tôi cũng đợi được chương tiết đẹp đẽ nhất, cùng cái nắm tay lãng mạn nhất. Đã vô số lần tưởng tượng cảnh tình cờ gặp gỡ, thậm chí bồi hồi và lo âu, mỗi lần đều tự nói với mình, cho dù thất vọng, cũng không được từ bỏ. Tôi đã đúng, bởi vì tôi tin nàng cũng yêu tôi, đang chờ tôi trưởng thành. Cho dù quá trình này cả hai đều có chút cô đơn, nhưng đến cuối cùng, chúng tôi đều cứu vớt nỗi cô đơn của nhau, an tĩnh bầu bạn!
Ngồi trong quán cà phê cùng nhau chờ đợi, tôi và Cẩn ngồi đối diện nhau, nhẹ giọng trò chuyện. Thỉnh thoảng nhìn nhau nở nụ cười... Cà phê đậm đặc đi kèm chút vui vẻ ngọt ngào, ấm áp lan tràn trái tim.
Từ khi hoàng hôn buông xuống đến bóng đêm bao trùm, vô số ngọn đèn của cảng Victoria phản chiếu vào trong nước, những chiếc thuyền qua lại thả neo xuống mang theo ánh đèn rực rỡ, cả vịnh lấp lánh ánh sáng, trên đường phố qua lại không ngớt, những tòa nhà cao chọc trời đèn đuốc huy hoàng... Hồng Kông, chẳng trách có cái tên xinh đẹp – Hòn ngọc phương Đông.
Nắm tay Cẩn, dừng lại trên núi.
"Lớn quá, em chưa từng thấy cảnh tượng nào thế này!" Nhìn Cẩn, tôi nhàn nhạt nói.
"Ừ, hùng vĩ nhưng yên tĩnh!"
Tình cờ có vài người đi ngang qua, tốp năm tốp ba, dùng đủ loại ngôn ngữ và chất giọng giao lưu với nhau. Du khách cả nước và thế giới, đều nghe danh mà đến. Thế giới lớn như vậy, có thể gặp thoáng qua tại ngọn núi không rộng nhưng mênh mông này, cũng là một loại duyên phận.
Tôi tin vào duyên phận, đồng thời, quý trọng...
"Cẩn, cô đã từng ước điều gì chưa?" Tôi kéo tay Cẩn, nhẹ nhàng hỏi.
"Đã từng!" Cẩn nghĩ một hồi, cười nói.
"Có thành sự thật không?" Tôi tiến gần sát mặt nàng, tò mò hỏi.
"Có!" Cẩn gật đầu."Còn em?" Nàng hỏi ngược lại.
"Trước kia, mỗi lần sinh nhật, em cũng từng ước. Lúc còn nhỏ, nguyện vọng mỗi năm sẽ mỗi khác, nhưng từ khi lớn lên, liền dần dần giống nhau! Còn về việc có thành sự thật hay không, cần có thời gian, hoặc là, chờ đến thời điểm em thực sự rời khỏi thế giới này, em mới biết nguyện vọng của em có thực hiện được hay không!"
Cẩn xoa má tôi, "Khờ khạo!" Nàng nhẹ nhàng vỗ vào trán tôi...
"Có muốn lại ước điều gì không? Tuy không có sao băng, thế nhưng, trên trời vẫn có rất nhiều sao!" Tôi cười, ngẩng đầu lên nhìn, Cẩn nhìn tôi, cũng cùng tôi ngẩng đầu lên.
"Như vậy đi, tụi mình ước nguyện đi!" Cúi đầu, lấy trong balo một quyển sổ và cây bút, xé trong sổ ra một trang giấy.
"Làm gì vậy?" Cẩn cười hỏi tôi.
"Ước nguyện nha!" Nói xong, mở nắp bút, "Mấy cái ước nguyện này là không thể nhìn lén, cô xoay qua chỗ khác đi!" Tôi ngồi xổm dưới đất, đưa lưng về phía Cẩn, quay đầu hướng nàng nói.
Cẩn khẽ mỉm cười, không nói gì thêm, quay đầu, mặt hướng về cảng Victoria.
Viết vội vài chữ trên giấy, sau đó gấp giấy lại, gấp thành một con hạc giấy. Chậm rãi đứng lên, nhét sổ với bút vào balo, lặng lẽ đi tới phía sau Cẩn.
Thò người tới, vòng cánh tay qua eo Cẩn, ôm lấy nàng.
"Ước xong rồi?" Cẩn hơi quay đầu, gò má và mặt tôi dán vào nhau.
"Dạ!" Tôi gật đầu. Giơ tay phải lên...
"Em gấp hả?" Cẩn cười cầm hạc giấy trong tay nhìn một chút, "Không cho tôi biết thiệt hả?" Cẩn nhỏ giọng hỏi.
"Nguyện vọng của em..." Tôi dừng lại một chút, tay trái lấy chiếc nhẫn trong túi đã mua trước đó ra, đeo vào cổ con hạc giấy, sau đó chậm rãi giơ tay phải lên.
Dưới ánh đèn, bên trong ánh trăng, chiếc nhẫn sáng lên.
"Đây chính là nguyện vọng của em!" Tôi kề bên tai Cẩn, nhẹ nhàng nói.
Thời khắc này, Cẩn ngây người, nhìn hạc giấy tôi nâng lên, nhìn chiếc nhẫn trên con hạc, không nhúc nhích.
"Truyền thuyết Hy Lạp cổ nói rằng, những người yêu nhau đều đeo nhẫn vào ngón tay đối phương, bởi vì bọn họ tin rằng ở đấy có một mạch máu nối liền với tim, vì lẽ đó mà ý nghĩa của nhẫn chính là dùng con tim để ước hẹn..."
Xoay người đi đến trước mặt Cẩn, dưới ánh đèn, ánh mắt Cẩn lóe lên vẻ kinh hỉ, còn có, giọt nước mắt nhẹ nhàng chảy xuống...
"Đỗ Cẩn!" Tôi nhìn vào mắt nàng, trịnh trọng nói:
"Em không tin vào Thượng Đế, thế nhưng hiện tại, em muốn cảm ơn Thượng Đế, nhờ tình thương của ngài, mang con tim của tụi mình, sinh mạng của tụi mình gắn liền với nhau." Dừng lại một chút, ánh mắt rơi xuống hạc giấy trong tay. Cầm lấy chiếc nhẫn trên hạc giấy, chậm rãi nâng lên trước mắt Cẩn...
"Đời này kiếp này, em sẽ mãi mãi yêu cô, tôn kính cô, quý trọng cô. Bất kể là thuận lợi hay khó khăn, giàu có hay bần cùng, khỏe mạnh hay bệnh tật, ưu thương hay vui vẻ, em đều chân thành đối với cô, mãi không xa rời, mãi không thay đổi."
Nước mắt Cẩn chảy xuống, nàng nhìn tôi, giống như muốn ghi tạc tôi vào lòng.
"Từ nay về sau, hết thảy khó khăn đều cùng gánh chịu, hết thảy vui sướng đều cùng chia sẻ, nâng đỡ lúc hoạn nạn, trung trinh như một, mãi không xa rời, suốt cả đời này! Yêu là cả đời nhẫn nại, lại thêm yêu chiều bao dung; yêu là không đố kị; yêu là không khoe khoang khoác lác, không ngang ngược điên cuồng, không làm chuyện hổ thẹn, không vì lợi ích của riêng mình, không dễ dàng nổi giận, không xấu xa toan tính, tránh xa điều dối trá, hướng tới sự chân thật, phàm là bao dung, phàm là nhẫn nại, phàm là hy vọng, phàm là chờ mong, yêu là mãi mãi không dứt."
Một hơi nói xong, tôi quỳ một gối xuống đất,
"Đỗ Cẩn, cô gả cho em nhé!"
Yên tĩnh, chỉ một thoáng này, trời đất đều tĩnh lặng, chỉ có gió, chỉ có tôi, chỉ có người con gái tôi yêu này. Hơi thở của nàng hoà cùng nhịp đập của trái tim tôi...
Nàng không đỡ tôi dậy, mà là ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy tôi. Nước mắt chảy vào trong cổ tôi, ẩm ướt, ấm áp. Tôi biết, giờ khắc này, nàng hạnh phúc. Bởi vì nàng hạnh phúc, nên tôi vui vẻ!
"Được không?" Tôi nhẹ nhàng nghiêng đầu, ở bên tai nàng nhẹ giọng hỏi. Chần chờ chốc lát, nàng trịnh trọng gật đầu một cái.
Chậm rãi đỡ nàng dậy, lấy nhẫn mang lên ngón áp út của nàng.
"Của em đâu?" Cẩn nghẹ giọng hỏi.
Mở nút áo đầu tiên ra, một chiếc nhẫn khác lộ ra. Treo trên chiếc vòng cổ Cẩn đưa tôi, Cẩn nở nụ cười, tôi cũng cười.
"Cặp nhẫn này là trong Perfect Love, viên của cô được cắt ra từ viên của em, ý là – 'Trong cô có em, trong em có cô', tên nó, là 'Tình yêu trọn vẹn'!"
Nói xong, tôi nắm lấy tay Cẩn, khẽ hôn lên khoé môi nàng.
"Dù cho qua bao lâu, dù cho tóc tụi mình đều trắng xoá, em vẫn nhớ tới lời em nói ra đêm nay ở đỉnh Victoria này, em, Chu Minh, cả đời này đều sẽ yêu cô giống như hiện tại, chỉ yêu một mình cô! Chờ thủ tục di dân của tụi mình làm xong rồi, tụi mình kết hôn!"
Tiến lại ôm Cẩn vào lòng, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
"Tụi mình đến biển Aegea, bỏ nguyện vọng của tụi mình vào trong chai rồi thả xuống. Đi Provence, nhìn pháo đài cổ ở bờ biển và cánh đồng Lavender, đi Vienna, bầu bạn bên trong giai điệu du dương, em muốn cùng cô kết hôn, tựa như mặt nhẫn của đôi mình bao hàm 1 và 3, em và cô, một đời, cũng không chia cách!"
Dưới ánh trăng, nhẹ nhàng hôn lên môi Cẩn. Tại hoàn cảnh lạ lẫm nơi đây, đối với người ngoài mà nói, chúng tôi chỉ là một đôi du khách xa lạ. Mà ở trong lòng tôi, thời khắc này, tôi cả đời cũng sẽ không quên.
...
Cẩn tựa lên vai tôi, tay ôm lấy eo tôi, ánh mắt nàng có chút say, gió thổi qua, sợi tóc bay loạn.
"Có nhớ em còn nợ cô một bài hát không?" Tôi cười hỏi.
"Bài thứ 110!" Cẩn cười nói.
"Dạ đúng rồi, muốn biết không?" Tôi nghiêng đầu hỏi.
"Ừm!" Cẩn gật đầu.
Lấy điện thoại trong túi ra, tìm bài hát đã được ghi âm, nhấn play, giai điệu quen thuộc và chất giọng mang chút khàn khàn của tôi.
"Bất luận mùa xuân có bao xa nữa
Lòng tôi vẫn tươi sáng
Có thể lại được nắm chặt đôi tay em, tôi không còn gì nuối tiếc
Tình nguyện một đời theo đuổi chỉ vì mộng có thể thành
Đừng nói năm tháng quá dài
Năm tháng dài càng thêm vương vấn
Nếu như có được dù chỉ một giây lát
Tôi nguyện từ bỏ nỗi cô đơn
Chậm rãi nếm thử hạnh phúc
Chân tình hoà tan trong chân tình
Đời người cũng sẽ qua đi
Chớ than cuộc đời đầy khổ đau và phiền muộn
Bất luận tình yêu có bao xa nữa
Lòng tôi vẫn ung dung
Có thể nắm giữ được tình yêu của em, tôi không còn gì oán trách
Tình nguyện một đời thong dong chỉ vì em mà thay đổi
Đừng nói thanh xuân vội vã
Thanh xuân vội vã mới say hồng nhan
Nếu như có được dù chỉ một giây lát
Tôi nguyện từ bỏ tôi của trước đây
Tình yêu nên từ từ trải nghiệm
Không cần vì ai mà lưu luyến
Đời người cũng sẽ qua đi
Tôi và em bên nhau trọn kiếp này"
《Bên nhau trọn kiếp này – Tạ Đình Phong》
...