• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơm nước xong, ngồi ở ghế sofa cùng Cẩn tán dóc, kể chuyện lúc thực tập cho nàng. Mặc dù mỗi ngày đều gọi điện thoại, dù trên thực tế cả quá trình thực tập vẫn là do Cẩn chỉ đạo, tôi vẫn nguyện ý kể lại từng chút một cho nàng nghe. Tôi không phải một người nói nhiều, ở bên Cẩn, lại trở nên thích lảm nhảm lải nhải.

 

"Khỉ con, uống nước!" Cẩn đưa ly nước trên bàn cho tôi.

 

Vị ngọt nhàn nhạt. Là mật ong. Cầm cái ly, tôi nở nụ cười.

 

"Nhớ tới chuyện hồi đi học đụng đổ ly mật ong à?" Cẩn cũng cười.

 

Quả là thông minh sắc sảo, ngay cả chuyện như thế cũng đoán ra.

 

"Khi đó em đúng là một con khỉ nhỏ, chạy nhảy lung tung, có điều, cũng rất thông minh!" Cẩn vừa cười vừa xoa đầu tôi.

 

"Giờ em trưởng thành chưa?" Hỏi ngược lại.

 

"Ừ, so với thời điểm trước kia, là trưởng thành." Cẩn nhẹ nhàng cho tôi một cái đánh giá.

 

"Vậy ý cô là bây giờ em thành tinh tinh rồi hả?" Giả làm mặt quỷ.

 

"Ha ha, cái này là em nói nha!" Cẩn lấy lại cái ly trên tay tôi, đặt lên bàn.

 

"Hừ, kiểu gì cũng nói em là khỉ!" Với cách gọi này, tôi rất là không hài lòng.

 

"Rất đáng yêu! Rất giống em, không phải em cũng thích mấy con khỉ sao?!"

 

Tôi ngất, "Làm sao cô biết em thích mấy con khỉ?" Cầm lấy chén bắt đầu múc canh đưa Cẩn. Tò mò!

 

"Một đống quần áo của em đều có in hình mấy con khỉ, còn có mũ nữa, ừm..." Cẩn quan sát tôi một chút, "Không phải cái này."

 

Nói xong, Cẩn chồm tới trước, kéo áo khoác tôi ra, chỉ áo thun của tôi.

 

"Nhìn xem, đây không phải là khỉ à?"

 

Tôi ngất. Thân ái, cô thật đáng yêu, "Xin cô luôn, đây không phải là khỉ, cái này gọi là 'Ape shall never kill ape' - Vượn và khỉ vĩnh viễn không giết lẫn nhau!"

 

"Xem đi, còn bảo không phải khỉ!"

 

Ngất, cái này chẳng phải tôi đã nói rõ rồi sao?

 

"Em nói xem, cái kí hiệu này là gì?" Cẩn chỉ vào hình vẽ trên áo tôi "Này..."

 

Vẻ mặt thật ngây ngô. Cẩn lúc này giống như một đứa bé đầy tò mò.

 

"Ape!" Tôi cười nói.

 

Cẩn sờ sờ hình vẽ, cẩn thận nhìn.

 

Thật sự là cái hình này in ở một nơi không nên ở. Đại khái là do không mang kính, Cẩn lại càng nhướng người về phía trước, tò mò nhìn áo của tôi, đại khái là bức tranh đầu khỉ kia rất trừu tượng, trong phút chốc khó nhận rõ.

 

Mùi hương đó, hơi thở đó, trong thoáng chốc lại có chút ý loạn tình mê.

 

Tim đập điên cuồng, giống như sắp nhảy lên tới cổ họng. Làn da trắng nõn, như cười như không, biểu tình chăm chú...

 

Vươn tay, ôm lấy eo Cẩn, hôn nhẹ lên má Cẩn một cái.

 

Lập tức ngồi dậy, phản ứng này, cũng không phải tốc độ bình thường có thể đạt được.

 

Nháy mắt đỏ mặt. Haiz, cô gái nhỏ thẹn thùng rồi, này cũng không phải lần đầu tiên...

 

"Tôi đi rửa chén!" Nàng lặng lẽ đưa tay ra phía sau, gỡ tay tôi đang đặt trên eo nàng ra. Thế nhưng lại muốn chạy trốn.

 

Mới vừa đứng lên đã bị tôi kéo lại. Thoáng dùng sức, lại ngồi xuống ghế sofa.

 

Xoay người, ngồi xổm dưới đất, đưa mắt nhìn Cẩn. Nhìn hồi lâu, mặt Cẩn ngày càng đỏ, về sau càng không dám trực tiếp nhìn thẳng vào mắt tôi.

 

Trước kia, mỗi lần đối mặt, cuối cùng đều là ánh mắt của tôi chạy trối chết. Mà hiện tại, hết thảy trở nên không giống, tôi yêu chết biến hóa như vậy.

 

Chống tay lên đùi Cẩn, đỡ cằm, càng nhìn Cẩn chằm chằm Cẩn lại càng không dám nhìn tôi. Ánh mắt hai người chơi trò trốn tìm, thật sự buồn cười.

 

"Quậy đủ chưa? Học thói vô lại này lúc nào vậy?" Cẩn nở nụ cười, nhẹ nhàng vỗ đầu tôi một cái.

 

Tôi lặng lẽ tiến đến bên tai Cẩn, chậm rãi hít thở, cảm thấy được Cẩn đang hồi hộp, không khỏi nở nụ cười.

 

"Em muốn nói..." Áp mặt lên mặt Cẩn. U, nóng quá, lần này thẹn thùng không nhẹ nha. "Em muốn nói... Cô ngồi đi, em đi rửa chén!"

 

Tôi gian trá đứng lên, Cẩn trừng tôi, bộ dáng muốn nói lại thôi.

 

Đi đến phòng bếp rửa chén. Haiz, bình thường cô gái nhỏ này cũng quá bận rộn rồi, phòng bếp loạn hết cả lên. Thuận tiện kiểm tra xem còn thiếu cái gì để kịp thời bổ sung cho nàng trước khi mình đi, tôi biết tỏng là nàng rất lười đi mua mấy thứ vụn vặt.

 

Ở một mình hẳn là rất cô độc. Nhìn dụng cụ bếp ít ỏi, nói không nên lời cảm giác trong lòng. Chờ tôi trở lại, tôi nhất định phải kéo Cẩn đi mua đồ dùng bếp. Làm sao cũng phải ra dáng một ngôi nhà mới được.

 

Chậm rãi rửa chén, nước xối vào tay lạnh buốt, phải nhớ đi mua một đôi găng tay cao su về mới được, sau này trời sẽ càng lạnh hơn, chỉ tiếc, tôi không ở.

 

Mở cửa sổ phòng bếp, bên dưới là con đường tôi vẫn đứng ngóng trông lên ngày nào. Rất nhiều lần, tôi đứng đó nhìn Cẩn lên lầu, nhìn đèn phòng bật sáng rồi chậm rãi rời đi. Đứng ở trên này, muốn tìm chỗ tôi từng đứng, lại tìm không thấy.

 

Đang muốn di chuyển, một đôi tay vòng qua hông tôi. Hơi thở quen thuộc lan tràn xung quanh, dừng lại trên lưng tôi.

 

"Em đang làm gì?" Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.

 

"Tìm linh tinh!" Tôi cười nói, ấm áp từ phía sau lưng thấm vào trái tim.

 

"Tìm một nhóc con ngu ngơ ngốc nghếch?" Tiếng cười Cẩn vọng bên tai. Tôi có thể cảm giác được nhịp đập của tim nàng.

 

"Sao cô biết?"

 

"Em đoán xem?" Ui, câu kinh điển của tôi đã bị nàng tham ô, thật sự là hỏng mất.

 

"Em đoán, cô nhất định đoán được em đoán không được!" Tôi cố ý bắt đầu vòng vo.

 

"Em biết!" Cẩn nhẹ nhàng nói.

 

"Sao cô biết em biết?" Tiếp tục quấy rối, nghĩ một hồi làm Cẩn choáng váng sẽ nói ra.

 

"Tôi biết em nhất định biết!" Haiz, không hổ là năng lực chuyên môn cao.

 

Tôi tuyên bố, tôi choáng váng.

 

"Sao cô biết em nhất định biết?" Tôi không chịu bỏ cuộc.

 

"Tôi biết em nhất định biết tôi biết em có biết!"

 

Thiên linh linh địa linh linh ơi, tôi chịu thua! Ngài là giáo sư ngôn ngữ học à?

 

"Em đầu hàng!" Tôi cười nói, "Đây là em tự mình đào hố rồi tự mình nhảy xuống, tự sinh tự diệt!"

 

"Tôi thường đứng ở đây tìm!" Cẩn thản nhiên nói, giọng thủ thỉ trầm thấp, thật êm tai.

 

"Có thể tìm thấy không?" Nghiêng đầu, dán mặt lên đầu Cẩn.

 

"Vì sao phải tìm thấy?"

 

Trả lời ba phải luôn là sở trường của tôi, không thể không bội phục năng lực khống chế ngôn ngữ của Cẩn. Cũng khó trách, tôi là do nàng dạy, luôn muốn thắng một lần, chung quy lại trở mình không được.

 

Rửa tay, lau khô, xoay người, ôm lấy Cẩn.

 

Trở về, rốt cuộc cũng có thể ôm nàng vào lòng. Dĩ nhiên lại ở phòng bếp. Haiz, người tính không bằng trời tính.

 

Cứ như vậy im lặng ôm nhau, cũng là chuyện tuyệt vời nhất trên đời. Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hưởng thụ hạnh phúc và thỏa mãn của thời khắc này.

 

"Khi nào xỏ lỗ tai?" Cẩn nhẹ nhàng hỏi tôi.

 

"Dạ xỏ trước khi thực tập, đợt nghỉ hè trở về ấy." Cẩn sờ sờ lỗ tai tôi, cả người tựa vào trong lòng tôi, bắt đầu dò xét hai bên tai. Biểu tình kia, cực kì giống một đứa bé nhìn thấy món đồ chơi yêu thích.

 

"Chỉ xỏ một bên?"

 

"Dạ!"

 

"Đeo cái gì vậy?" Cẩn tò mò tìm hiểu.

 

"Hổ phách!" Cười nhìn nàng, muốn ghi tạc từng hành động của nàng vào trong lòng.

 

"Có ý nghĩa gì đặc biệt à?" Quả nhiên là một cô gái thông minh, xem việc không chỉ xem mặt ngoài.

 

"Hổ phách á, vĩnh hằng, trung thành, ngoài ra..." Tôi nhìn Cẩn, "Em thấy, trên thế giới không có hai viên hổ phách giống nhau, nó là duy nhất!"

 

Cẩn không nhìn tôi, mà nhìn chằm chằm lỗ tai tôi. Vẻ mặt nghiêm túc, cẩn thận nghiên cứu, "Ừ, rất đẹp!" Nàng mỉm cười. Đột nhiên tôi phát hiện, Cẩn có một đôi mắt biết cười, một cô gái mềm mại như nước, một thiên sứ biết yêu.

 

Cúi đầu, ôm chặt lấy Cẩn.

 

"Đỗ Cẩn!"

 

"Ừ?"

 

"Em rất nhớ cô!"

 

Trong không khí tràn ngập ôn nhu vô hạn. Cửa sổ sau lưng mở tung, gió thổi vào người. Tình yêu đôi ta đã không còn là sóng to gió lớn, mà là một con sông nhỏ, uyển chuyển xuôi chảy, nước suối đinh đông, nhỏ vào trái tim.

 

Cẩn thận hôn lên bên tai Cẩn, rồi tới hai má, rồi cái trán... Cuối cùng dừng ở trên môi.

 

Đôi môi mềm mại, mềm mại đáp lại, đột nhiên độ ấm tăng lên, hơi thở dồn dập, hơi chút dựa vào trong lồng ngực tôi.

 

Một đôi tay chậm rãi choàng qua cổ tôi, nhẹ nhàng thăm dò vào, đầu lưỡi ấm áp, dây dưa...

 

Mãi đến lúc thấy khó thở mới chậm rãi tách ra. Trên mặt thực nóng, liếc mắt một cái, cô gái nhỏ trong lòng cũng là mặt đỏ ửng, đầy vẻ thẹn thùng.

 

Haiz, tôi quả nhiên là một sắc lang.

 

Nhẹ nhàng nở nụ cười. Cẩn nhìn tôi, đầu tiên là trừng một cái, theo sau cũng nở nụ cười.

 

"Em cười cái gì?" Vẫn là không nhịn được mà hỏi tôi.

 

"Cô đoán xem?"

 

"Không phải là chuyện tốt!" Trừng tôi. Trừng đi, trừng nữa sẽ hôn tiếp đó.

 

"Em đang nghĩ, Châu Kiệt Luân thật là lợi hại!"

 

"Châu Kiệt Luân?"

 

"Đúng vậy!" Cố nín cười, giọng vui vẻ thầm ngân nga một đoạn:

 

"Tôi nhẹ nhàng nếm thử, lời ngọt ngào em nói yêu tôi

 

Nét dịu dàng em trao vẫn thoáng đâu đây,

 

Tôi nhẹ nhàng nếm thử, hương thơm nồng nàn quyến rũ,

 

Em sở hữu tất cả những gì tôi thích!"

 

《Ngọt ngào-Châu Kiệt Luân》

 

Nhìn nhau cười. Cẩn nhẹ nhàng xoa mặt tôi, tựa đầu lên vai tôi.

 

Đứng yên thật lâu, cả hai đều bắt đầu nghi hoặc vì sao phải đứng trong nhà bếp lâu như vậy. Haiz, quên béng mất đang ở nơi nào, thật là muốn chết!

 

"Kiếng của em cấn tôi!" Cẩn cười nói.

 

"Hả?" Ngất. Quên bỏ kiếng xuống. "Hắc hắc, lần sau em sẽ nhớ tháo kiếng ra!"

 

Nhìn Cẩn, lại bắt đầu nghịch ngợm.

 

"Ồ, thì ra cô không đeo kiếng là vì cái này!" Tôi cố tình đắc ý.

 

"Cái gì chứ?" Cẩn gõ tôi một cái. "Đều là do em, tôi còn đang định xế chiều đi mua kiếng khác, đều bị em làm chậm trễ!" Lại khôi phục khí thế chỉ điểm giang sơn.

 

"Kiếng cô làm sao vậy?"

 

"Bị đè gãy mất một gọng!"

 

"Vậy em với cô đi cắt một cặp. Bây giờ đi ha. Cô đi nổi không?" Tôi cười xấu xa hỏi.

 

"Sao lại đi không nổi?" Thế nhưng không hiểu được.

 

"E hèm... không tại sao cả!" Tiếp tục cười xấu xa.

 

Ngẫm nghĩ một hồi, tựa hồ hiểu được, trừng tôi một cái. "Tôi đi thay quần áo, chờ tôi một chút."

 

"Dạ!"

 

Thừa dịp Cẩn đi thay quần áo tôi chạy đi rửa mặt. Chỉ cảm thấy trên mặt nóng hổi. Soi gương, phát hiện mặt mình cũng không đến nỗi đỏ đến mang tai giống Cẩn... Xem ra da đen vẫn có chút ưu thế. Quả thật nên cảm ơn mặt trời bên Úc.

 

Lau kiếng một chút, mang lên lại. Một mình cười với cái gương. Kiếng ơi là kiếng, bình thường đều dựa vào nhà mi hỗ trợ, không nghĩ tới nhà mi cũng có lúc trở nên cản trở...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK