Tôi không thể ăn một miếng hải sản nào, đành gọi chút điểm tâm ngọt, uống chút rượu.
Lại nhìn Ngọc tỷ đối diện, dao nĩa đặt một bên, hai tay cầm một con cua, há to mồm gặm. May mà con cua đã chết từ đời nào rồi... Đột nhiên tôi thay con cua này cảm thấy bi ai.
"Tiểu Minh à, vợ em đâu?"
"Ở nhà á!"
"Sao vợ không ở chung với em?" Vừa gặm con cua vừa nói chuyện, thật sự là làm khó chị ta.
"Vợ tôi không cần phải đến đây!" Tôi cười nói. Nghĩ bụng, tôi nghe không hiểu ý tứ của chị ta. Vì sao hai người nhất định phải ở cùng một chỗ? Nếu như thế trên thế giới sẽ không tồn tại yêu xa.
"Vậy bốn năm nay em vẫn một mình à?" Ngọc tỷ tò mò hỏi, biểu tình kia, giống như thấy một con quái vật.
"Không hẳn, tôi cũng không phải một người đợi trong Cổ Mộ, tôi còn có bạn bè nữa!" Tôi cười nói. Haiz, đây là vợ Vương tỷ, nếu đổi là người khác, thật không muốn trả lời tí nào.
"Bộ không có lúc nào em cảm thấy thèm muốn hết hả?"
Sặc... Một hơi rượu đỏ phun xuống đất. Phóng khoáng quá, câu này thật sự phóng khoáng quá mức.
Lắc lắc đầu, chính mình cũng thấy buồn cười. Hỏi vấn đề này, thật đúng là làm khó tôi.
"Về sau, nếu lúc nào em cần, có thể tới tìm chị!" Ngọc tỷ vừa gặm cua vừa nói.
"Hả?" Tôi thật hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, "Ha ha, tôi không thiếu tiền xài, cũng không cần gì khác!" Vội vàng cúi đầu ăn. Tôi hy vọng là tôi suy nghĩ nhiều, chị ta không phải là người như tôi tưởng tượng.
"Chị là nói, lúc em cần phụ nữ!" Chị ta dò xét nhìn tôi, chậm rãi nói.
"Chị có ý gì?" Tôi vẫn cười nói như trước, nhưng trong lòng đã có chút tức giận.
"Ý của chị là, em có tiền, chị xinh đẹp, em có vợ, chị có chồng, tụi mình có thể thỏa mãn nhu cầu cho nhau!"
Trong cơn giận dữ, thật sự là không thể nhịn được nữa.
"Choang!" Ly rượu trong tay ném xuống bàn, rượu đỏ văng lên người Ngọc tỷ, mảnh nhỏ bay tứ phía.
"Tôi cho chị biết, Chu Minh tôi là con người, không phải súc sinh!" Tôi rốt cục rống lên. "Phục vụ, tính tiền!"
Khách khứa chung quanh ngơ ngác dòm sang. Tôi trừng Ngọc tỷ. Tâm tính bà chị này tốt thật, vẫn còn ngồi đó chậm rãi ăn.
"Này, cái ly bể này tính như thế nào?" Tôi hỏi phục vụ đứng bên cạnh.
"Còn vị này!" Tôi nhìn Ngọc tỷ, chậm rãi nói từng chữ, "Tôi không cần phục vụ đặc biệt, tôi đi trước, sẽ không đưa ngài quay về cái động của ngài, ngài tự tiện!"
Nói xong, tôi đi...
Ở dưới lầu gọi điện cho Vương tỷ, cơn giận như thiêu đốt, người đàn bà này, làm cho tôi không thể nhịn được nữa.
"Alo, Vương tỷ, em tiểu Chu đây!"
"Có chuyện gì vậy?" Giọng Vương tỷ rất nhỏ, xem ra lại đang ở chỗ nào cày cuốc. Đột nhiên cảm thấy không đáng giágiùm bạn mình. Tự làm bậy không thể sống, chung quy tôi cũng không giúp được họ cái gì.
"Chị tự giải quyết cho tốt, đối tốt với mình một chút!"
"Ừm, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Không phải em cùng tiểu Ngọc ăn cơm sao?" Trước đó có nhắn tin nói cho Vương tỷ biết tôi cùng Ngọc tỷ đi ăn, vốn là muốn gọi Vương tỷ ăn cùng, đáng tiếc Vương tỷ không có thời gian.
"Ha ha, ăn cơm, ừm, ăn cơm, về sau em không muốn gặp chị ấy nữa. Chị là bạn của em, Chu Minh đối với bạn bè thế nào, trong lòng chị nhất định biết. Chị ấy là vợ chị, chị ấy là cái dạng gì, chị rõ hơn ai hết. Nếu chị thấy Chu Minh tốt, mặc kệ chỉ vì tiền hay là con người của em cũng không có vấn đề gì. Nhưng vợ của chị á, chị ngàn vạn lần đừng vì ngườiđó mà làm mất phương hướng chính mình! Đã nói đến như thế, không nói lời thừa! Chị tự giải quyết cho tốt!"
Nói xong, tôi cúp điện thoại!
Trong lòng có chút đấu tranh, một buổi cuối tuần tốt đẹp, đã bị con người nhàm chán này làm ảnh hưởng, thật là có chút mất nhiều hơn được.
Thấy được bảng hiệu KFC, liền ghé vào. Tức giận chính là dùng sai lầm của người khác trừng phạt chính mình, quên đi... Trước tiên ăn một bữa cho đã, sau đó đi dạo nhà sách.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Mặc dù là cuối tuần, cấp ba vẫn phải đi học.
Phụ đạo ngữ văn, theo thường lệ là do tôi phụ trách. Ở kì thi đại học, điểm ngữ văn chiếm tỉ lệ rất cao, tầm quan trọng không cần nói cũng biết. Muốn nâng điểm số trong khoảng thời gian ngắn, quả thật không phải chuyện dễ dàng.
Cố gắng không để quy định khuông sáo trói buộc, nêu ví dụ dẫn chứng rộng rãi, nhìn bọn nhỏ buồn ngủ phía dưới, trong lòng cũng có chút không đành lòng. Học sinh cấp ba quá mệt mỏi!
Ngẫu nhiên nêu ví dụ, giảng tới Thu Cẩn, hỏi bên dưới có ai biết câu nói của Thu Cẩn lúc hi sinh. Trong lớp im như tờ, trong chốc lát, trong đầu hiện ra khuôn mặt bướng bỉnh kiệt ngạo...
Đó là vào mùa hè, tôi dạy lớp mười.
Lớp học cũng im lặng như thế, sau giờ nghỉ trưa ai cũng có vẻ mệt mỏi, chỉ có nhóc con ngồi bàn bốn kia là tròng mắt sáng ngời. Em không nhìn sách, chỉ nhìn tôi, mỗi khi nghe hiểu bài giảng, liền khẽ gật gù.
Khi đó, đồng dạng là câu hỏi này. Xem vẻ mặt nhóc con kia, liền biết câu này với em rất đơn giản.
"Đứa nhỏ nhà ai nuôi vậy?" Đáp án đầy tính trêu tức này nhưng lại từ trong miệng em nói ra, phòng học lặng ngắt lại lập tức cười vang.
"Em nói cái gì?" Có chút tức giận, nhóc con này thật sự là rất bướng bỉnh.
"Em nói..." Em từ từ đứng lên... "Cô đoán xem?"
Khóe miệng hơi nhếch lên, biểu tình cợt nhả, mắt lấp lánh linh động như trước, trong ánh mắt lộ toát ra vẻ thông minh.
"Chu Minh!" Tôi gọi tên em, ý bảo em không nên quá đáng. Nếu như em còn tiếp tục nghịch ngợm như vậy, tôi nghĩ tôi sẽ đuổi em ra khỏi lớp.
"Lão sư, cô muốn hỏi câu nói cuối cùng hay bài thơ hi sinh a? Nếu cô hỏi vấn đề trước, đó chính là 'Gió thu mưa thu buồn nẫu ruột'. Nếu như cô hỏi vấn đề sau, đó chính là 'Cúc vàng trước hàng rào không nở, chén rượu cô đơn lạnh cõi lòng. Gió thu mưa thu buồn nẫu ruột, đêm lạnh ngồi yên loạn nỗi lòng'. -- Cô hỏi không rõ, cô nói em phải trả lời thế nào!" Em từng chữ từng chữ, rõ ràng mà chuẩn xác! Cuối cùng phản biện tôi một cách hoàn hảo.
Vốn là một bụng tức giận, hiện tại toàn bộ biến mất. Tố chất văn học của nhóc con này cao hơn rất nhiều so với bạn cùng lứa, tôi không khỏi nhìn em với cặp mắt khác xưa. Trước đây vẫn luôn cảm thấy em cậy tài khinh người, ỷ mình thông minh làm bậy. Luôn nghĩ nên dùng cách gì áp đi vẻ kiêu ngạo của em, nhưng cuối cùng bị em đảo khách thành chủ.
Đứng ở trên bục giảng, tâm tư như ngưng đọng, cảm thấy thất thần. Không khỏi cười thầm, từ lúc nào, tôi cũng bắt đầu bị em ảnh hưởng. Từ lúc nào, tôi cũng bắt đầu tưởng nhớ miên man.
Nhìn lớp học ngột ngạt, trải qua chuyện như thế, trong cuộc đời sư phạm của tôi, chỉ có một lần. Mà bé con như vậy, trong sinh mệnh của tôi, cũng chỉ có một!
Buổi tối nhận được điện thoại của Minh nhi. Thời gian không đổi, điều khác biệt chính là, giọng của em có chút ỉu xìu.
Kể về chuyện mình trải qua, trong lời nói lộ ra một chút bất đắc dĩ và tức giận. Kể xong, em dừng lại hồi lâu. Tôi biết, em đang chờ đợi thái độ của tôi.
"Cô... không tức giận chứ?" Giọng điệu cẩn thận, có chút thăm dò và lo lắng; làm cho tôi cảm thấy ấm áp, lại có chút buồn cười.
"Tại sao tôi lại tức giận?"
"Em không nên giao thiệp với bạn xấu, không nên cùng người như vậy đi ăn. Em không nghĩ tới chị ta sẽ nói nói vậy, cô đừng giận, em không bao giờ ... dính dáng đến người như vậy nữa!" Giọng em có chút nóng nảy. Vốn còn muốn trêu ghẹo em một chút, hiện tại đành phải thôi. Nhớ lại sự tình buổi sáng, nhóc con kiệt ngạo trong trí nhớ đã từ từ lớn lên, trở nên càng chu đáo, ấm áp. Nhóc con như vậy, bị người thích là chuyện bình thường. Mà em, mỗi một lần bị người khác bày tỏ tình cảm sẽ giống như đụng đại địch vậy, sẽ không biết làm sao, sẽ tránh người từ ngoài ngàn dặm. Tôi làm sao lại không biết, em là vì sợ tôi suy nghĩ nhiều, sợ tôi nghĩ em thiếu kiên định.
"Tôi biết, ngốc quá, em xử lý rất tốt!" Ra vẻ thoải mái, khi em đang hoang mang và mờ mịt, sẽ cần một ít sự khẳng định.
"Em... Em chưa từng gặp qua chuyện như vậy. Ngày hôm nay lúc gọi điện thoại cho Vương tỷ, em thực sự muốn nói hết tất cả ra. Em với Vương tỷ là bạn! Thế nhưng, em lại nói không nên lời. Em biết rõ chị ta bị phản bội, bị lừa dối, thế nhưng em lại thờ ơ, mắt thấy nhưng thậm chí lại dung túng! Em cảm thấy mình rất không đàng hoàng!" Giọng của em có chút gấp gáp. Tôi biết, em đã bắt đầu rơi vào cảm giác tự trách. Minh nhi là một đứa nhỏ hiền lành, lúc đối mặt với những chuyện xấu xa, luôn luôn xử lý thiếu trọn vẹn, luôn luôn để chúng ảnh hưởng đến cảm xúc.
"Em không có ra tay đánh người, nói rõ em đã trưởng thành; em không có mở miệng tỏ vẻ bất mãn ngay từ đầu, nói rõ em rất có nghĩa khí; em không đem sự tình nói cho tiểu Vương, nói rõ em không thích tranh cãi; mà em nhắc nhở khuyên nhủ, dùng lời của chính em nói, em hết lòng quan tâm giúp đỡ. Vậy tại sao còn muốn tự trách?"
Đầu dây bên kia rơi vào im lặng, chắc em đang suy tư lời nói của tôi. Có điều im lặng tựa hồ rất lâu, lẽ nào tôi đã nói nặng lời?
"Hắc hắc!" Điện thoại bên kia vang lên một tiếng cười giảo hoạt, nhóc con này không sao rồi, chỉ là, tâm tình vừa tốt lên sẽ bắt đầu nghịch ngợm.
Quả nhiên không ngoài sở liệu, giọng nói đùa nghịch quen thuộc của họ Chu lại bắt đầu rồi.
"Ai nha nha, Đỗ lão sư thật lợi hại, chỉ nói mấy câu, cũng đầy đủ luận điểm luận cứ kết luận mọi thứ! Có điều Đỗ lão sư từng nói -- ví dụ thắng thuyết giáo, sự thực thắng hùng biện, lão sư cho một ví dụ đi!"
Tôi từng nói thế? Sao tôi không nhớ nhỉ?
"Tôi nói thế lúc nào?" Hỏi ngược lại một câu, ai biết nhóc con này có bày trò lừa gạt hay không.
"Ở giờ Ngữ văn lớp mười, khi giảng 《Khuyến học》, cô nói 'Viết văn nghị luận, luận cứ tốt nhất chính là sự thật, tỷ như học tập cùng tự ngẫm, ngoại trừ nói ra luận điểm của mình, còn phải dựa vào sự thật'. Cô ví dụ danh ngôn của Khổng Tử 'Học mà không suy ngẫm tất sẽ sai lầm, suy ngẫm mà không học tất sẽ bế tắc'; còn có nhà hóa học Wheeler của Đức, bởi vì qua loa, không nghiêm túc ngẫm nghĩ, mà ông mất đi một cơ hội phát hiện khoa học..."
Nhóc con bên kia đầu dây chậm rãi nói. Đối với một lão sư mà nói, học sinh sau 7 năm vẫn nhớ rõ lời mình dạy, là một chuyện rất tự hào. Thế nhưng vì sao, cảm giác tự hào trong tôi rất nhỏ bé, còn lại là cảm động đến muốn khóc.
"Xem, trí nhớ của em rất tốt có đúng không?" Giọng trêu chọc đầu dây bên kia vẫn vang lên, mà tôi lại đắm chìm trong cảm động.
Minh nhi, em đúng là dở hơi!