• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngồi chơi ở nhà ông nội một lúc, cùng ông nội ôn lại chút chuyện xưa. Do còn phải về chuẩn bị vài thứ nên tôi nhanh chóng rời đi.

 

Về đến nhà lục lọi hồi lâu, tìm được đồ muốn tìm, bọc gọn lại, ném vào cốp xe. Suy nghĩ một hồi lại chạy tới siêu thị, mua một đống khăn giấy rồi khăn ướt gì đó, còn mua thêm chút đồ ăn vặt đủ loại linh ta linh tinh. Lúc cảm thấy mình đã chuẩn bị tương đối ổn thỏa, nhìn lại đồng hồ, haiz, cứ như vậy qua hết nửa ngày.

 

Tôi lấy xe chậm rãi lái về nhà, thuận tay mở nhạc trên xe, là Đặng Lệ Quân, mồ hôi, quả nhiên là phong cách của ba tôi. 《Câu chuyện thành phố nhỏ》, thành phố tuy nhỏ nhưng lại có nhiều câu chuyện, haiz, cũng không phải, là rất nhiều mới đúng. Đời người mà, tất cả đều viết nên câu chuyện.

 

Sắp đến giờ Cẩn tan tầm, tôi lái xe đến khu gần trường học. Ấn điện thoại, hi vọng hôm nay Cẩn không có về sớm, bằng không chính là tôi chạy một chuyến không công.

 

Đợi hồi lâu Cẩn mới bắt điện thoại, nàng nói cực nhanh, chỉ bảo là đang bận, chắc sẽ về trễ một chút.

 

"Không sao, không vội. Nào xong việc gọi cho em!" Tôi cười nói.

 

Cẩn "Ừ" một tiếng rồi vội vàng cúp máy. Bên kia đầu dây rất ồn ào. Trường học chính là nơi nhiều thị phi, dù không đứng lớp, công việc cũng không hề ít.

 

Tôi đậu xe ven đường, ngồi trong xe hút thuốc. Chỉ chốc lát, học sinh xuất hiện trên đường nhiều hơn. Bọn nhỏ mang ba lô thật to, trên tay còn cầm chút đồ ăn vặt vừa đi vừa ăn. Có lẽ là học sinh lớp 10 với lớp 11 tan học. Lớp 12 thì tương đối thảm hơn, giờ này còn kẹt ở bên trong chuẩn bị học thêm tiết tự học buổi tối. May mà Cẩn không cần dạy lớp 12, nếu không thật sự là đủ thảm.

 

Giờ cao điểm tan học cũng chầm chậm qua đi, ngẫu nhiên sẽ có tốp năm tốp ba học sinh lướt qua. Hút xong ba điếu thuốc mà vẫn chưa nhận được tin nhắn hay điện thoại của Cẩn. Hút nốt điếu thuốc, khởi động xe, chạy đến cổng trường học.

 

Trong sân trường rất yên tĩnh. Tôi dừng xe trước cổng trường, xuống xe. Bảo vệ có nhìn tôi vài lần nhưng không quá để ý đến, cũng không đến ngăn trở.

 

Sân trường quen thuộc, không có gì thay đổi. Quả thật là: Năm năm tháng tháng hoa còn đó; Tháng tháng năm năm khách đổi dời (1).

 

Dạo quanh sân thể dục một hồi. Trước kia lúc còn đi học, tôi thường cùng bạn bè chạy giỡn ở nơi đây. Mà hiện tại, bạn bè thuở nào của tôi đều lớn lên, đều tự mỗi người trời nam đất bắc.

 

Tôi là người sợ hãi chia ly. May mà có Cẩn. Tôi biết, nàng sẽ theo cùng tôi.

 

Đi dạo chốc lát, cảm thấy được có chút lạnh. Haiz, mùa này chính là như vậy, tối đến liền lạnh muốn chết. Một trận gió thổi qua, rụt cổ, trở lại trong xe.

 

CD của ba nghe chán muốn chết, cũng không phải thể loại tôi thích. Đổng Văn Hoa rồi Tông Tổ Anh, chọn qua chọn lại một hồi, cuối cùng vẫn là quyết định nghe Đặng Lệ Quân. Giọng hát ngọt ngào, còn rất phù hợp tâm tình tôi lúc này.

 

Một tiếng, hơn một tiếng, hai tiếng...

 

Bụng cũng bắt đầu thầm thì hát tình ca. Đói quá, chút cháo ăn giữa trưa quả nhiên không đủ lấp bụng. Trời tối dần, hai bên đường cũng lên đèn. Tôi nhìn về phía dãy lầu trong trường, ba tầng dưới tối om, từ tầng ba trở lên thì đèn đuốc rực rỡ.

 

Không biết văn phòng Cẩn ở đâu, tôi cũng không định đi lên. Giờ mà xuất hiện trong này, hẳn là sẽ bị rất nhiều người hỏi thăm. Dù sao tôi vốn nên đang ở Tây An, cứ như vậy đột nhiên trở lại, nhất định là phải tốn hơi giải thích một hồi.

 

Tôi không thích giải thích, nhất là giải thích với những người không cần thiết, quả thực chính là lãng phí thời gian.

 

Chờ thôi, ôm cây đợi thỏ, dù sao trường cũng chỉ có mỗi cái cổng này, tôi không tin tôi đợi không được.

 

Lúc tôi sắp chết vì chán, di động rung lên. Mừng rỡ như điên, haiz, nhất định là tin nhắn của Cẩn, tiếp theo hẳn là đi ra tới.

 

Cầm di động nhìn một cái, có chút thất vọng. Là Vương tỷ.

 

"Minh tử, vui đến quên cả trời đất rồi hả, khi nào thì trở về?"

 

Hỏng mất, bà chị này có tật xấu à. Tôi mới về được có một ngày hơn à nha.

 

"Tuần tới sẽ về!" Vẫn phải trả lời tin nhắn, mặc dù có chút không tình nguyện.

 

"Vợ tôi nhắn là, nào về nhớ mua quà cho chị!"

 

Vừa thấy tin nhắn tôi lập tức không muốn nói thêm gì nữa. Vợ Vương tỷ muốn quà liên quan gì tới tôi? Tôi với chị ta lại không quen! Cái chị này có bệnh à?

 

"Ok. Có một chỗ gần nhà em trồng rất nhiều khoai tây, để em xách một túi to về cho chị!" Ăn cho chết bỏ luôn.

 

Vứt điện thoại sang một bên. Haiz, đúng là muốn chửi thẳng mặt mới chịu. Từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy vợ của Vương tỷ là đã không có hảo cảm rồi. Đã vậy còn phải giao tiếp với chị ta hết lần này tới lần khác, mà mỗi lần gặp đều có cảm giác như ăn phải sâu bọ ấy.

 

Gặp qua những người trần tục, nhưng chưa thấy ai tục tằng như thế. Gặp qua con buôn, nhưng chưa thấy con buôn nào cực phẩm như vậy. Trương Trác hóng hớt với tôi chuyện Vương tỷ phải làm thêm ở phòng tập gym sau giờ học, tiền lương một tháng không đủ để vợ đi shopping một ngày. Thực là cực phẩm trong cực phẩm, xem ra cô vợ phá sản này không làm khổ Vương tỷ đến thành một nghèo hai trắng thì thề không bỏ qua.

 

Chu Du đánh Hoàng Cái. Làm khổ thì đi làm khổ chồng chị đi, tìm tôi đòi quà làm chi? Đáng ghét!

 

Đang oán giận, di động lại vang lên. Lười nhìn, giả bộ không nghe thấy.

 

Chuông vẫn vang lên không ngừng. Buồn bực, chẳng lẽ là gọi điện thoại tới? Không sợ tốn tiền gọi liên tỉnh à?

 

Cầm di động lên ngó một cái, là Cẩn.

 

Vội vàng cúp máy, sau đó gọi trở về.

 

"Tan việc rồi à?" Phản chiếu trong kính xe là bộ mặt vui vẻ của tôi. Khó trách người ta thường nói trọng sắc khinh bạn, tôi cũng phát hiện mình thật có chút bất công.

 

"Ừ, em đang ở đâu? Nhắn tin không thấy em trả lời!"

 

"Em đang ở trước cổng trường!"

 

"Hả?" Nghe giọng Cẩn có vẻ giật mình không nhẹ, "Ờ, tôi đang đi cùng Lý lão sư!"

 

Tôi hiểu ý Cẩn, "Vậy cô đi cùng Lý lão sư đến trạm xe rồi sau đó mượn cớ rời đi. Em ở đối diện trạm xe chờ cô!" Tôi cười nói. Haiz, tôi đi đón người phụ nữ của tôi tan việc thôi mà sao giờ lại biến thành đi nghênh đón đặc vụ vậy?

 

Chỉ chốc lát, thấy được bóng dáng Cẩn. Lý lão sư đi bên cạnh khoác lấy tay Cẩn, làm tôi ghen tị muốn chết. May mà tôi không phải người ngoài hành tinh, nếu không mấy dây điện trên đầu sẽ có đốm lửa bắn ra bốn phía rồi.

 

Cẩn nhìn thoáng qua xe tôi, rồi vẫn giữ vẻ bình thản ung dung đi tiếp. Haiz, tâm lý của cô gái nhỏ này tốt quá. Nếu đổi là tôi, Cẩn ngồi ở trong xe, phỏng chừng tôi đã chạy như bay đến.

 

Theo kính chiếu hậu, nhìn hai người họ chậm rãi đi xa. Tôi khởi động xe, chạy tới trạm xe buýt gần trường học, tiếp tục đợi.

 

Xe của ba làm cho tôi có ảo giác giống trong phim hình sự, cảnh sát mặc thường phục ngồi trong xe giám sát chặt chẽ đối tượng tình nghi.

 

Ngẫm lại thấy thật buồn cười. Nếu Cẩn biết tôi tưởng tượng nàng thành cái loại vai diễn hay chiếu trên đài TVB này, không biết nàng có dùng ánh mắt giết chết tôi hay không?

 

Đang tự mình YY say sưa thích thú trong lúc chờ, cửa xe đột nhiên mở ra, Cẩn ngồi vào ghế phó lái.

 

"Đang nghĩ cái gì mà mặt mày lại hớn hở vậy?" Phỏng chừng Cẩn cũng đoán được chuyện tôi đang nghĩ không phải chuyện tốt lành gì. A Đạt từng nói qua, đôi khi tôi cười nhìn rất dâm dê đê tiện.

 

Vội vã nhìn kính xe, ừ, may quá, chỉ đê tiện mà thôi.

 

"Cho tiểu Lý lão sư rớt lại rồi à?" Tôi cười nhìn Cẩn, cố gắng cười hàm súc một chút.

 

"Ừ, tôi nói đi đóng tiền điện thoại!"

 

"U, Lý lão sư dễ bỏ lại ghê. Đổi lại là em, em nhất định dính theo cô." Haiz, đổi lại là tôi, đừng nói là đi đóng tiền điện thoại, núi đao biển lửa tôi cũng sẽ theo.

 

"Thì ban đầu tôi cũng lo Lý lão sư sẽ đi theo, cho nên vừa nói xong liền bỏ chạy. Cổ còn chưa kịp phản ứng thì tôi đã đi xa rồi, nên người ta cũng đành thôi!" Một bộ dạng đắc chí vì sự thông minh của mình, Cẩn lúc này, thật đáng yêu.

 

"Ha ha, phản ứng chậm quá. Mà thật ra, cho dù Lý lão sư có đi theo cô cũng không có việc gì, cô còn có thể kiếm một cái cớ khác!"

 

Trong lòng nghĩ ra một kế!

 

"Hửm?" Cẩn tò mò nhìn tôi.

 

"Cô nói dì cả của cô ghé thăm, cần mua băng vệ sinh. Để xem Lý lão sư có dám mặt dày đi theo không?" Che miệng cười trộm.

 

Một cái véo độc ác rớt xuống eo tôi. Ai nha, biết tìm chỗ ghê, thịt chỗ đó là mềm nhất.

 

"Đau... Đau..." Hít vào một hơi, cô gái dịu dàng trở nên hung ác thật đúng là đáng sợ.

 

Cẩn vừa thả tay ra tôi liền bắt đầu xoa eo, "Chỗ này thịt mềm, sao cô không nhéo cánh tay em ấy?" Tôi kháng nghị.

 

"Tay em toàn mỡ đóng tảng, nhéo không được!" Cẩn nhìn chằm chằm cánh tay tôi.

 

"Hự..." Có một loại cảm giác muốn hộc máu. "Cái đó là bắp tay có được không? Cái gì mà mỡ đóng tảng? Cô xem em gầy giống khúc củi thế này, còn có thể có mỡ đóng tảng?"

 

"Bắp tay?" Cẩn nghiên cứu cánh tay tôi, như có điều suy nghĩ, lại nhìn cánh tay chính mình, sau đó bật cười khanh khách.

 

"Tôi không có bắp tay!" Cẩn cười nhéo nhéo tay mình.

 

"Ha ha, sao có thể không có. Mọi người đều có. Chỉ có điều bắp tay của em có cơ bắp, còn của cô thì không!" Tôi cười nói. Cô gái nhỏ này cũng có lúc ngây thơ ngốc nghếch như vậy.

 

"Vậy của tôi gọi là gì?" Vẫn còn ở đó nắn nắn cánh tay mình.

 

"Của cô là xương gà!" Oa ha ha!

 

Đang cười đắc ý lại bị nhéo, tôi lập tức mếu máo, "Đừng nhéo nữa nha, chút thịt non mềm đáng thương của em!" Đỗ chủ nhiệm à, hình tượng hình tượng a...

 

Ở trong xe đùa giỡn hồi lâu, mới vừa an tĩnh lại, bụng liền bắt đầu rầm rì kháng nghị!

 

"Cô đói không?" Nhìn Cẩn hỏi.

 

"Không đến nỗi!" Cẩn cười nói.

 

"Em sắp chết đói rồi đây, giữa trưa em chỉ ăn có chút cháo ở nhà ông nội!" Tôi cười.

 

"Em không ăn cơm chiều à?" Cẩn tò mò nhìn tôi, "Vẫn chờ trước cổng trường?"

 

Nhìn vẻ mặt băn khoăn của Cẩn, thật muốn lập tức ôm nàng vào lòng. "Dạ không, em có đi dạo linh tinh một chút!" Tôi cười nói, đúng là có đi dạo, dạo quanh sân thể dục trong trường.

 

"Vậy mau về nhà đi!" Vẻ mặt Cẩn vội vàng.

 

"Lão đại, trong nhà ngài có cái gì ăn? Đừng giỡn với em nữa! Đi thôi, đi ra ngoài ăn!" Tôi cười nói.

 

Khởi động xe, chạy về hướng phố **. Phố lên đèn, màn đêm, đèn đường, đèn xe, phác hoạ ra một bức tranh đêm thành thị.

 

Cá trích hấp, rau cần trộn, Cẩn bất đắc dĩ nhìn tôi.

 

"Có phải em ăn một bữa cơm phải cần tới ba cái đĩa hai cái chén không? Tìm một quán nhỏ ăn tô mì là được rồi!" Cẩn kháng nghị.

 

"Cái gì chứ? Buổi tối ăn mì á? Cô không sợ bị khó tiêu à?" Xem ra bình thường cô gái nhỏ này không chút nào để ý vấn đề ẩm thực!"

 

"Bộ cái này của ngài dễ tiêu à?" Cẩn cười chỉ cá trích hỏi.

 

Đang nói, phục vụ bưng tới một dĩa bánh ngô cùng hai chén cháo gạo tím.

 

Cẩn hoàn toàn bất đắc dĩ.

 

"Ngô là một dạng ngũ cốc, tốt cho dạ dày. Hơn nữa buổi tối ăn cháo cũng có lợi cho tiêu hóa! Em hay thức khuya, ăn cá trích với rau cần cho bổ não!" Tôi cười giải thích.

 

"Em còn bổ não? Coi như đầu óc em nhanh nhạy nhất!" Cẩn trừng tôi, "Mới tí tuổi đầu mà đã lo dưỡng sinh..."

 

"Đương nhiên, chuyện thân thể không thể qua loa được. Em không dưỡng sinh, chẳng lẽ đợi về nhà sinh rồi dưỡng?"

 

Đang ở kia cười đắc ý, dưới bàn một bàn tay đã chụp lên đùi tôi.

 

Mặt không đổi sắc lo gắp thức ăn, ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ đối diện.

 

"Có muỗi!" Tôi ra vẻ trấn tĩnh nói.

 

Lắc lắc tay, trừng tôi một cái.

 

"Đùi thật rắn chắc!" Giận dữ!

 

Ha ha, hiện tại mới phát hiện, thường ngày tập thể dục, dùng đạp xe thay cho chạy bộ là một quyết định sáng suốt!

 

Chú thích

 

1.《Đại bi bạch đầu ông – Đường Lưu Hy Di》

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK