• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, tôi đổi sang một bộ đồ đàng hoàng lịch sự một chút, quần tây đen, áo sơ mi trắng...

 

Nhìn sao cũng cảm thấy không được tự nhiên.

 

Tiết tự học buổi sáng cho học sinh luyện nghe. Phương pháp rất đơn giản, chọn một đoạn, cho học sinh nghe, nghe xong lặp lại nội dung nghe được.

 

Liên tục bật đi bật lại ba lần, vẫn không ai nghe hiểu được. Tắt máy ghi âm, đứng ở trên bục giảng cười với cả lớp.

 

Quả nhiên, phía dưới bắt đầu ngơ ngác nhìn nhau.

 

"Cả lớp thấy đoạn này nghe khó quá à?"

 

"Dạ khó!" Trăm miệng một lời.

 

"Đoạn hội thoại này là lấy y chang từ bài học trong sách của các bạn. Nói cách khác, các bạn đã học qua rồi!" Có chút thất vọng, còn có chút bất đắc dĩ.

 

Đám học trò im lặng. Tôi biết tình trạng lớp này là yếu, nhưng không ngờ được lại yếu đến vậy.

 

"Nói cách khác, nội dung đã học qua rồi, mà các bạn lại không hề cảm thấy quen thuộc, vậy thì đừng nói gì tới việc nắm giữ!"

 

Câm như hến.

 

"Cả lớp cảm thấy bình thường bài tập nhiều quá à?" Tôi cười đi xuống bục giảng.

 

Cả đám mi nhìn ta ta nhìn mi, không ai mở miệng.

 

"Sao rồi? Bài tập nhiều hay ít cũng không biết?"

 

"Dạ nhiều!" Một tiếng trả lời chắc chắn.

 

"Được!" Tôi lại đi tới trên bục giảng, "Bắt đầu từ bây giờ, môn tiếng Anh không cho bài tập nữa, tất cả bài tập, đều giải quyết trên lớp. Như vậy, có thể giúp các bạn cảm thấy giảm bớt gánh nặng hay không?"

 

Im re. Tôi nghĩ, trong lòng mọi người nhất định sẽ cảm thấy đây là một cái bẫy.

 

"Nhưng tôi có một nhiệm vụ khác, chính là, mỗi ngày đọc thuộc lòng cho tôi một đoạn bài học, không nhiều lắm, một đoạn thôi! Nếu không thuộc, thì nhìn sách đọc 20 phút cho tôi, cái này không quá áp lực ha?"

 

"Học tiếng Anh, bí quyết duy nhất, trừ cách đó ra, không có đường tắt!" Nhìn đám học sinh ngồi bên dưới như có điều suy nghĩ, tôi lặp lại một câu.

 

"Kiên trì ba năm như thế, tôi cam đoan, tiếng Anh tuyệt đối sẽ không còn là môn kéo điểm. Đương nhiên, đại đa số sẽ rất khó thành công. Tôi chỉ muốn nhìn thử một chút, ai làm được, ai không làm được."

 

Cả lớp bắt đầu nhỏ giọng bàn tán. Chốc lát sau, lặng yên không tiếng động.

 

Tôi chợt phát hiện một chỗ ngồi trống không, đó là vị trí của Trương Trác.

 

Mơ hồ có chút lo lắng, có lẽ, còn có chút tò mò. Haiz, nếu bị An lão sư biết, tên này coi như xui xẻo.

 

"Cả lớp cảm thấy cái này áp lực không? Nếu thấy ổn, tôi hi vọng, bắt đầu từ buổi tối hôm nay, bạn nào có thể học thuộc thì bắt đầu học thuộc. Cảm thấy mình không thể thuộc thì bắt đầu đọc sách. Tôi sẽ kiểm tra bất kì, nếu bị tôi phát hiện có người không hoàn thành... Hắc hắc, hậu quả nghĩ thôi cũng không chịu nổi!"

 

Cả đám đều nở nụ cười. Có lẽ chúng không nghĩ ra được một lão sư thực tập nho nhỏ như tôi sẽ nghĩ ra thủ đoạn cao siêu nào để chỉnh người.

 

Suốt một tiết tự học buổi sáng, Trương Trác cũng không đến. Tiết đầu tiên là của An lão sư, xem ra, dù là tôi có tâm giúp đỡ cũng không giúp được.

 

Hai tiết đầu buổi sáng không có lớp, tôi ngồi ở văn phòng đọc báo. Chỉ chốc lát tiểu Đinh tới, nói là lão sư hướng dẫn muốn họp thực tập sinh vào buổi chiều, muốn tôi đến đúng giờ.

 

Đang cùng tiểu Đinh nói chuyện, An lão sư mặt mày sa sầm trở lại, tiểu Đinh vội vàng ra hiệu cho tôi.

 

"Ầm!" Di động của An lão sư tiếp xúc thân mật với mặt bàn. Haiz, lửa giận lớn thế này... Đều nói người trẻ tuổi nóng nảy, nhưng trong văn phòng này, người trẻ tuổi đều co vòi lại hết, không dám thở mạnh một cái.

 

"Phụ huynh thời nay thật không biết ngày ngày đều bận cái gì! Con cái nghỉ học cũng không quan tâm!" An lão sư ở đó mở miệng, như đang lầm bầm lầu bầu một mình. Kì thật mọi người đều biết, chính là cố ý nói cho mọi người nghe, hi vọng mọi người chú ý.

 

"Làm sao vậy, An lão sư?" Xem, liền có người hùa theo. Thầy đó nha, đưa cho cái cột liền bắt đầu leo. Tổ tiên tiến hóa nhiều năm như vậy mới để cho thầy có bộ dáng hiện giờ, chính mình không quý trọng, người không làm, đi làm con khỉ.

 

"Trương Trác! Lại không đi học! Gọi cho cha mẹ, cha mẹ người ta lại nói không biết! Mấy người không biết, tôi biết?"

 

"Ai nha, nhà này sao lại như vậy chứ..."

 

"%#@^&!" Cả văn phòng nhộn nhịp hẳn lên. Mọi người vốn đang yên tĩnh nhà ai làm việc nhà nấy, hiện tại lại la ó ồn ào. Cảm giác giống như đang ở khu dân cư lúc chạng vạng, một nhóm bà cố nội ngồi ở cửa hóng gió nhân tiện tám chuyện nhà.

 

Các lão sư thân mến, đây là trường học đó!

 

Tôi và tiểu Đinh nhìn nhau, bất đắc dĩ cười cười.

 

"Người nhà không biết? Con của mình mình mặc kệ, để cho ai trông nom..." An lão sư còn đang không ngừng oán giận. Lời này phiên dịch lại một chút chính là "Mấy người nghĩ tôi làm lão sư dễ dàng lắm sao?"...

 

Tiếp tục cằn nhằn liên miên... Đối với loại chuyện này, tôi vẫn luôn không biết xử lý như thế nào. Sợ nhất là gặp loại này, oán trách không ngừng, thực khủng bố. Tiểu Đinh thực sự chịu không nổi liền chuồn mất.

 

Nửa ngày sau, phỏng chừng An lão sư đã mệt mỏi rồi, ngừng việc kể khổ, ngồi kia chậm rãi uống trà. Các lão sư cũng đàm luận việc khác hoặc là im lặng làm chuyện của mình.

 

Ngồi đó suy nghĩ một hồi, tôi liền bước qua.

 

"An lão sư cho em số điện thoại được không? Nào có vấn đề gì em có thể nhắn tin thỉnh giáo!" Thỉnh giáo... Haiz, tôi cảm thấy mình sống thật sự quá giả tạo.

 

"À, được!" An lão sư nở nụ cười, lấy giấy bút.

 

"Hay là An lão sư lấy di động gọi cho em đi!" Tôi nói, chỉ chỉ di động An lão sư trên bàn.

 

"Ừ, vậy em gọi đi!" An lão sư nói xong liền đưa di động cho tôi.

 

Chính hợp ý tôi.

 

Nhanh chóng bấm số của mình, nghe thấy di động trong ngăn kéo vang lên, cúp, vội vàng nhìn qua dãy số trong nhật kí cuộc gọi.

 

Nhớ kĩ số hàng thứ hai đếm ngược, sau đó trả di động lại cho An lão sư.

 

"Cảm ơn An lão sư, ai nha, làm phiền lão sư quá!"

 

An lão sư cười rất vui vẻ. Tôi xem như phát hiện, trên thế giới này, không ai là không thích nghe lời hay.

 

Trở lại bàn của mình, vội ghi dãy số đã nhớ ra.

 

Nếu đúng, chủ nhân số điện thoại này hẳn là mẹ của Trương Trác.

 

Giờ nghỉ trưa, gọi thử, quả nhiên là thế. Ui, thực bội phục mình, này cũng có thể.

 

"Alo, xin chào. Xin hỏi, chị có phải mẹ của Trương Trác không?"

 

"Vâng, là tôi. Ngài là?"

 

"Tôi là lão sư môn tiếng Anh của Trương Trác. Hôm nay Trương Trác không đi học. Chị xem, có phải là có chuyện gì hay không. Nếu như có, chị nói một tiếng, xin phép cho em ấy là được rồi!" Haiz, chỉ cần cùng phụ huynh giao tiếp, toàn bộ lời nói sẽ xuất hiện vấn đề logic, thật là chính mình cũng bất đắc dĩ.

 

"À, Chu lão sư, cám ơn ngài, Trương Trác... Sáng nay lúc tôi ra ngoài con bé vẫn còn ở nhà, tôi nghĩ con bé có đi học, đến buổi trưa An lão sư gọi tới tôi mới biết con bé không đi. Tôi gọi điện về nhà nhưng không ai bắt máy! Gọi di động con bé cũng không bắt máy, tôi còn thật không biết... Ngài xem, tôi đang làm việc, cũng không rời vị trí được, thật sự ngượng ngùng..."

 

"Vậy chị cho tôi số di động của Trương Trác được không? Tôi liên hệ thử một chút..." Haiz, lớn như vậy rồi nhưng ít khi nào tôi hỏi xin số điện thoại người khác. Hôm nay xem như phá kỉ lục, một ngày làm loại chuyện này tới hai lần.

 

"À, vâng. Ngài chờ một chút..."

 

...

 

Nhớ kĩ số của Trương Trác. Nghe thấy mẹ Trương Trác cũng đang rất sốt ruột. Con của mình, làm sao có thể không lo lắng.

 

Gọi qua, đợi thật lâu, không có ai bắt máy.

 

Lại gọi thêm lần nữa, lúc sau, có người bắt máy.

 

"Ai vậy?" Tính tình của cô nhóc này cũng không phải quá tốt, nghe điện thoại mà giọng lại cục súc như vậy.

 

"Là Trương Trác sao?"

 

"Đúng vậy!"

 

"Tôi là Chu Minh! Còn nhớ tôi là ai đúng không?" Âm thầm buồn cười.

 

"..." Tôi phỏng chừng cô nhóc này đang choáng váng.

 

"Em đang ở đâu?"

 

"..." Vẫn là không trả lời.

 

"Nếu em không muốn nói cũng được. Hiện tại nhà trường không tìm thấy em, người nhà cũng không biết em đang ở đâu. Tốt nhất là em đừng xuất hiện trong vòng 72 tiếng, như vậy tôi có thể gọi 110 báo án nói em mất tích. Em nhất định phải nể tình tôi là lão sư mà dành cho tôi cơ hội này đó. Tôi lớn như vậy rồi mà chưa từng được gọi 110 đâu, nhất định phải cho tôi trải nghiệm một lần trong đời!" Một hơi nói nhiều như thế, haiz, khó trách người ta nói chuyện nhiều đều đau đầu lưỡi, quả nhiên thiếu chút nữa cắn phải.

 

"..." Vẫn là không nói lời nào. Nghe thấy tiếng hít thở, tôi biết cô nhóc đang nghe.

 

"Nếu em không nói lời nào chính là ngầm đồng ý. Em đang làm gì xin cứ tiếp tục, tôi chờ gọi 110!" Ngậm miệng không nói, đợi một hồi.

 

"Chu lão sư, em đang ở nhà!" Trương Trác chậm rãi nói.

 

"Ở nhà? Được rồi, em nói ở đâu thì ở đó vậy!" Tôi tin cô nhóc ở nhà. Chỉ là muốn xác định lại một chút.

 

"Em thật sự ở nhà!"

 

"Tôi chưa nói em không ở nha, gì chứ, giấu đầu lòi đuôi à?"

 

"... Không tin cô tới nhà em xem là biết!"

 

"Tôi lại không biết nhà em ở đâu! Làm sao mà tới xem?" Haiz, bạn nhỏ à, một hồi xem tôi cho bạn vào tròng.

 

"Nhà em ở tiểu khu **, em thật sự đang ở nhà!"

 

"Tôi tìm không thấy, như vậy đi! Tôi chờ em ở McDonald's, em lại đây!"

 

"Bây giờ hả? Em qua đó cũng mất chút thời gian!"

 

"Thôi đi, nhà em gần McDonald's mà!"

 

"Không phải là cô tìm không thấy sao?" Giọng điệu trong điện thoại đắc ý. Haiz, cứ như vậy liền bị cho vào tròng, cho nên nói không nên tùy tiện đào hầm, chuẩn bị không tốt chính mình sẽ lọt hố a.

 

"Tôi ở McDonald's chờ em, em nhanh lên cho tôi!" Nói xong, cúp điện thoại. Bắt xe thẳng đến McDonald's.

 

Tôi không nghĩ Trương Trác sẽ đồng ý. Dù sao tôi là lão sư, tôi cảm giác được, Trương Trác rất có địch ý với lão sư, haiz, xem ra là vì tôi không giống một lão sư, thật là thất bại...

 

Chỉ chốc lát, Trương Trác tới, ngồi đối diện tôi, cười thực đáng yêu.

 

Trên mặt có một chút vết tích. Cô nhóc này luyện Taewonkdo, bị thương không phải chuyện gì ngạc nhiên, chỉ là thoạt nhìn có vẻ mệt mỏi, rõ ràng nhất là đôi mắt thâm quầng.

 

"Ăn đi! Tôi mời!" Tôi chỉ vào một bàn thức ăn.

 

"Không đủ!"

 

Ngất. Thật đúng là giống tôi, đều thuộc loại không ăn không làm việc, lượng cơm ăn còn không nhỏ.

 

"Không đủ thì mua thêm, cam đoan em ăn no!"

 

"Dạ!" Nở nụ cười. Cô nhóc này cười lên thực đáng yêu. Khuôn mặt tươi cười của học sinh cấp ba thật đơn thuần. Tôi đã gặp quá nhiều những khuôn mặt ngoài cười trong không cười rồi, hiện tại loại khuôn mặt tươi cười này, cảm thấy được chính là cấp bậc bảo vật quốc gia.

 

Bắt đầu ăn, cái tướng ăn này... Giống bị bỏ đói lâu ngày...

 

"Em chậm một chút, không ai ăn tranh với em. Đừng ăn giống Hồng Thất Công như thế!

 

Tôi lại nhớ tới Cẩn. Trước kia, khi tôi ăn KFC, Cẩn cũng sẽ khuyên tôi từ từ mà ăn...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK