• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong thoáng chốc tôi quả thật có chút trở tay không kịp, giật mình cầm điện thoại dứng đó.

 

"Alo alo? Chu Minh!" Lớp trưởng nhỏ giọng hỏi thăm trong điện thoại, "Cậu, không sao chứ?"

 

"Không có việc gì, tiếp tục, mình đang nghe đây!" Điều chỉnh tâm tình một chút, để cho mình tỉnh táo lại.

 

"Kỳ thực, mấy ngày đầu năm nay, có người ở địa chỉ XN gửi email cho tụi mình, nói... Nói cậu và những cô gái khác nhau... lêu lổng, là đồng tính luyến ái..." Lớp trưởng ngập ngừng, đoán chừng là phía sau xuất hiện vài từ ngữ tục tằng, để cho nhỏ thấy có chút khó xử.

 

"Được rồi, mình đã biết!" Nếu lớp trưởng thấy khó xử, cũng không cần phải hỏi tới.

 

"Minh tử, cậu, cậu thực sự...?" Lớp trưởng còn đang thử thăm dò tôi.

 

"Lớp trưởng à, ngày hôm nay mình cũng không vòng vo với cậu nữa, trước đây cậu đã từng hỏi mình vấn đề tương tự, mình không trả lời cậu trực tiếp. Hiện tại mình cho cậu biết, không sai, mình là người đồng tính! Về phần mình đối xửvới bạn bè thế nào, đối với bạn trong lớp thế nào, trong lòng cậu cũng rõ, mình cũng không nói nhiều. Những chuyện khác, chính cậu từ từ nhìn nhận. Tin vào một cái email không rõ ràng, hay tin vào hai mắt và sự phán đoán của mình, chính cậu quyết định đi!"

 

Cười cười, không nói thêm gì, cúp điện thoại.

 

Thật không nghĩ đến Chu Minh tôi cũng có ngày bị người ta chơi xấu. Haiz, quả nhiên là không có lòng hại người thì không thể phòng người hại. Cũng khó trách mấy đứa bạn nói cái gì mà "Tụi mình vẫn là bạn", thậm chí còn nói thẳng các kiểu "Mình không kỳ thị cậu". Làm như tôi là một cá thể yếu đuối cần người khác thương hại và bố thí. Thật là, tôi là người đồng tính thì làm sao? Phạm pháp hay là làm hại người nào? Khôi hài, một đám nói tên ra còn chẳng biết. Còn kỳ thị tôi? Là tôi học không bằng các người hay là năng lực tổng hợp trên các phương diện không bằng các người? Tôi là tàn tật hay là bị bại não à? Bệnh tâm thần, kỳ thị cái quỷ a! Các người không kỳ thị tôi tôi còn kỳ thị các người đây!

 

Một mình khó chịu ngồi trên sofa, không phải là bởi vì bị người ta bêu rếu, mà là thật có người nhàm chán lại đi bới móc việc riêng của người khác. Thực ra ngẫm lại thì cũng hiểu được, dù sao trên cái thế giới này đồng tính là thiểu số, coi như những người này kiến thức hạn hẹp giờ có cơ hội mở mang rồi!

 

Về phần bàn tay phía sau hậu trường, nghĩ cũng không cần nghĩ, biết tôi thích một cô gái hơn tuổi mình thì chỉ có bạn cấp ba, Amy, còn có cặp đôi Vương - Ngọc, sự tình đã xảy ra, bây giờ làm gì cũng không ăn thua, chỉ có một phương pháp, lấy bất biến ứng vạn biến.

 

Suy nghĩ một chút, thấy tâm tình lại hưng phấn, lại đi sắp xếp hành lý. Phải nói con người của tôi có đôi khi rất cà lơ phất phơ, có điều như vậy vẫn là rất tốt.

 

Quả nhiên không ngoài suy đoán của tôi, sau tựu trường thì gió êm sóng lặng cực kì, thỉnh thoảng cũng thu được một ít ánh mắt khác thường, có điều tôi không coi ra gì. Mấy người bạn chơi thân có hỏi, tôi cũng đều thành thật trả lời, phản ứng của mọi người thật ra lại tương đối nhất trí: "Cái tên này, đã sớm nhìn ra cậu như thế! Nhưng hầu hết mọi người sẽ thấy ghê tởm!"

 

Phần lớn bạn bè trong lớp đều đang vội vàng làm luận văn và đi tìm việc, dù sao cũng là nửa năm cuối đại học, dạo này công việc khó khăn, ai còn quản chuyện của ai, tôi cũng liền mừng rỡ được thoải mái yên thân. Chuyện công việc đã coi như xong hơn phân nửa, luận văn tốt nghiệp cũng tương đối dễ dàng, ngày càng nhiều thời gian rảnh, cả ngày thảnh thảnh thơi thơi ở nhà đọc sách lên mạng.

 

Đổi phòng tập gym khác, không muốn gặp lại cặp đôi Vương - Ngọc. Lòng ít nhiều có chút khó chịu, việc này, tám chín phần mười có quan hệ với hai người này.

 

Thời gian bình yên qua chưa được vài ngày, Vương tỷ đã tìm tới cửa. Trước đó đã có vài lần điện thoại cho tôi, tôi vì "sợ bà Ngọc" không dám tiếp. Lần này còn dùng phương pháp chắc chắn hơn, ghé vào mắt mèo nhìn hơn nửa ngày, xác định là chỉ có một mình Vương tỷ tới mới dám mở rộng cửa.

 

"Tên nhóc này, em bốc hơi mấy ngày nay a!" Vương tỷ vừa vào cửa đã bắt đầu oán giận.

 

"Đâu chỉ bốc hơi nha, hiện tại em đang trôi qua những ngày thần tiên, trần gian tục thế đừng tìm em!" Tôi cười cầm một lon nước ngọt trong tủ lạnh, đưa cho Vương tỷ.

 

"Haiz, tìm em nhiều lần nhưng tìm không được, vốn định tìm em tâm sự, giờ lòng tôi rất phiền!" Vương tỷ tiếp lon nước ngọt, uống một ngụm, tiếp tục than thở.

 

"Sao vậy? Vấn đề tình cảm đừng nói với em nha, vị kia nhà chị không phải một người bình thường có thể chịu được, tâm lý em gánh không nổi đâu!" Tôi cười dời cái ghế, ngồi ở đối diện Vương tỷ. Cũng mở một lon nước ngọt, uống một ngụm.

 

"Cái gì mà vị kia nhà tôi, tôi với cổ chia tay rồi!" Vương tỷ liếc tôi.

 

"Hả?" Vừa nghe lời này, trong lòng tôi liền dậy sóng, hiện tại tôi mới phát hiện kỳ thực mình rất nhiều chuyện.

 

"Bạn bè tôi đều bị cổ lừa một lần. Lễ mừng năm mới họp mặt với bạn bè, rất nhiều người đều hỏi tôi gần đây thế nào, tôi mới biết cô ấy nói với người ta tôi đã xảy ra chuyện, bị người ta đánh bị thương, mượn rất nhiều tiền!" Vương tỷ khổ não. Cũng đúng, gặp phải dạng người như vậy cũng là khó tránh.

 

"Bạn bè của chị không có đầu óc à, không biết tìm chị xác nhận lại một chút?" Hình như hồi năm nhất đại học, giảng viên có dạy chúng tôi phải biết đánh bóng hai mắt của mình. Hoá ra là tốt nghiệp đã lâu, nhưng một chiêu này Vương tỷ vẫn chưa từng học được!

 

"Haiz, cô ấy tìm, đương nhiên đều là những người sẽ không tìm tôi xác nhận lại!" Vương tỷ thở dài, uống nước ngọt trong tay.

 

"Ha hả, chia tay thì chia tay, tự mình tìm hạnh phúc, không phải cũng tốt vô cùng sao?" Tôi cười cười. Vận mạng Vương tỷ cũng thật long đong, thế nhưng có thể trách ai được? Tự cầu nhiều phúc đi.

 

"Chia tay? Dễ dàng như vậy thì tốt rồi! Vừa nói chia tay liền khóc lóc, ở lì nhà tôi không đi, ầm ĩ một trận! Haiz!"

 

Chuyện đồ đệ ra tay đánh Ngọc tỷ lúc đó, không biết Ngọc tỷ là thêm mắm thêm muối kể với Vương tỷ thế nào, có điều thấy Vương tỷ không hề liên hệ tôi trong một khoảng thời gian dài, phỏng chừng cũng là bị làm khó dễ từ đó. Trong lòng có chút trách cứ Vương tỷ không có chút lòng tin nào với tôi, giờ này khắc này, tôi thấy tôi cũng không chân thành nói với chị ta. Chuyện quá khứ không muốn tra xét đến cùng, về phần về sau, tôi nghĩ tôi sẽ không tự mình tìm một phiền toái lớn như thế. Về phần Ngọc tỷ, một người như thế, tôi còn là tự giác tránh thật xa.

 

Hàn huyên một hồi, Vương tỷ cũng cảm thấy xấu hổ. Có lẽ do tôi trước sau vẫn cư xử khách khí. Vương tỷ cũng không nói chuyện liên quan với Ngọc tỷ nữa, chỉ là hẹn cuối tuần rảnh rỗi cùng đến phòng gym, buổi tối uống chút bia.

 

Yêu cầu như vậy, tự nhiên là tôi nhận lời. Thời gian tôi còn ở Tây An cũng không nhiều, Vương tỷ này, sau còn cơ hội gặp lại hay không cũng không rõ ràng lắm.

 

Thứ bảy, phòng tập gym.

 

Một khoảng thời gian không tập luyện, trở về có chút không quen. Huấn luyện viên cầm chân sửa hồi lâu, tôi mới dám đi tới khoa tay múa chân cùng Vương tỷ. Không thể so với người ta có xuất thân chuyên nghiệp, vài lần đá tôi ngã xuống đất. Haiz, loại thi đấu chuẩn quy cách như thế này không thích hợp với tôi, cho tới giờ tôi chỉ là tung chân đạpchỗ yếu cộng thêm chiêu đập gạch, toàn công phu hạ lưu không trèo được lên nơi thanh nhã.

 

Võ phục còn chưa đổi, ngồi ở trong đại sảnh nói chuyện phiếm cùng Vương tỷ. Đang lúc nói đến cao trào, oan gia tới.

 

Một thân yoga bó sát người, lúc này tôi mới phát hiện kỳ thực vóc người Ngọc tỷ không hề tệ, thảo nào chị ta tự tin mình xinh đẹp, tôi nghĩ không nhìn mặt mà nói thì đúng là thật xinh đẹp.

 

"U, hai người thật nhàn nhã a!" Coi như là tôi phục cái loại người này – Người đàn bà đứng ở hành lang trước nhà tôi chanh chua chửi đổng lần trước, lúc này lại thân thiết như chị dâu gặp em rể.

 

"Ha hả!" Tôi rất không cho mặt mũi cười lạnh hai tiếng, đứng dậy chuẩn bị đi.

 

Vừa mới xoay người, Ngọc tỷ cũng cất lời, "Chu thiếu gia a, gần đây rất có tiếng tăm nha!"

 

Vừa dứt lời, tôi ngừng lại. Hiện tại tôi thực sự khó hiểu, Ngọc tỷ đến tột cùng là một người thông minh hay là một người ngu ngốc. Nếu như chị ta là một người thông minh, vậy câu này chính là tự thừa nhận mình làm việc mờ ám. Nếu như là ngu ngốc, chị ta có tài đức gì có thể khiến Vương tỷ dễ dàng tha thứ và thoái nhượng chị ta đến nước này.

 

"Tiểu Ngọc, đừng gây chuyện nữa được không?" Không nghĩ tới Vương tỷ lại đứng ra. Chị ta tiến lên hai bước, vỗ vỗ vai tôi. "Minh tử, tôi đi trước!"

 

Tôi vẫn đứng tại chỗ, không quay đầu lại, cũng không nhúc nhích.

 

"U, Vương Dao cậu được lắm a! Bao che cho bạn bè à!" Ngọc tỷ lại bắt đầu châm chọc khiêu khích. Vương tỷ quay đầu, tựa hồ muốn nói lại vài câu, lại không biết nên mở miệng như thế nào.

 

Ngọc tỷ thấy hai chúng tôi đều không nói lời nào, càng đắc ý hơn, tiến lên vài bước, cảm giác được, chị ta cách tôikhông quá một mét.

 

"Thế nào a, Chu thiếu gia, cô vợ nhà em có khỏe không? Không có bị bạn bè trong lớp trông thấy chứ?"

 

"Tiểu Ngọc!" Giọng Vương tỷ nổ tung bên tai tôi, rống đến lỗ tai tôi ông ông rung động. "Cậu được lắm! Bây giờ sao cậu lại trở nên như vậy? Cút, cậu lập tức cút cho tôi!" Xem ra, tôi còn chưa tức giận Vương tỷ đã nổi giận trước.

 

"Cậu muốn tôi đi thì tôi đi à? Hai người các người suốt ngày dính với nhau, không một ai là tốt cả!" Ngọc tỷ lại bắt đầu chống nạnh khóc lóc om sòm. Dù không quay đầu lại nhìn, tôi cũng tưởng tượng ra giọng nói và thần thái của chị ta, có sai thì cũng đúng tám chín phần mười.

 

"Tôi không muốn lằng nhằng với cậu ở đây, bây giờ cậu cút cho tôi! Là Vương Dao tôi mắt chó đui mù, được không?" Giọng Vương tỷ run rẩy. Đột nhiên tôi cảm giác mình đứng ở chỗ này có chút khôi hài, đây coi là cái gì a? Một vở kịch đang hồi gây cấn? Thực sự như đang ở phim trường.

 

Tôi vẫn đưa lưng về phía Ngọc tỷ, đứng thẳng, Vương tỷ và Ngọc tỷ ở trong đại sảnh càng ngày càng ồn ào. Nhìn ra Vương tỷ chất chứa oán hận quá sâu, lúc này bắt đầu thống khoái mà xả, còn Ngọc tỷ cũng quen thói chửi ầm lên, hai người kia liền công khai biểu diễn một màn tình cảm gút mắt sau trở mặt thành thù.

 

Tôi muốn xoay người lại, nói một câu: "Tôi chỉ là tới lấy xì dầu mà thôi!"

 

Có lẽ sự coi thường của tôi chọc giận Ngọc tỷ, cũng có lẽ phản ứng của tôi làm cho chị ta nghĩ tôi sợ. Cãi nhau cùng Vương tỷ một hồi, chị ta bắt đầu chuyển sang tôi.

 

"Họ Vương, cậu cứ dính với Chu Minh đó, người ta có tiền, cậu có cái rắm! Chu Minh cũng không phải đồ tốt, cái gì mà chung tình a, còn cái con vợ để mắt nó cũng không phải đồ tốt gì!"

 

Vừa nghe lời này, tôi nổi giận, lập tức ném 'chai xì dầu' đi.

 

"Chị lặp lại lần nữa!" Tôi nhìn phía trước, thấy giận tới khó thở, Vương tỷ không nói lời nào, tiến lên nhìn tôi một cái.

 

"Tôi nói, cái con vợ..."

 

"Bốp!" Tôi đột nhiên xoay người tung chân, vừa lúc đá vào má trái Ngọc tỷ. Chị ta lập tức ngã xuống, khoé miệng rướm máu.

 

"Mẹ tôi nói," tôi bình tĩnh lại một chút, chậm rãi nói, "Đánh người không đánh mặt, thế nhưng đối với loại người không biết xấu hổ như chị, thì tôi không nói tới. Chị mắng tôi tôi có thể không so đo với chị, chị nghĩ kế hại tôi tôi cũng có thể không nói gì, thế nhưng chị nhớ kỹ cho tôi, không nên công kích người tôi yêu, nếu không lần sau, tôi đảm bảo cho chị đau gấp trăm lần!"

 

Nói xong, nhìn Vương tỷ đứng kinh ngạc ở một bên, đột nhiên cảm thấy chị ta có chút đáng buồn, còn có chút đángthương.

 

"Xin lỗi! Nếu như chị muốn đánh em, em đứng đây cho chị đánh, chị cứ tùy tiện đánh, em không đánh trả!"

 

Vương tỷ nhìn tôi một cái, lại nhìn Ngọc tỷ đang nằm dưới đất. Nhìn ra được, trong mắt chị ta còn có chút đau lòng, có điều, càng nhiều hơn, là thất vọng.

 

Cuối cùng, Vương tỷ không nói gì, xoay người đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK