Tôi vẫn ôm một tia hi vọng, tất cả đều là do mình nghĩ nhiều. Tốt nhất nên là như vậy.
Nhưng hi vọng lại nhanh chóng tan biến.
Sáng sớm hôm sau, quả thật là sợ cái gì liền nhìn thấy cái đó. Vừa vào phòng giáo viên liền thấy một hộp Kim Tảng Tử trên bàn, phía dưới còn có thêm tờ giấy.
Nhìn bốn phía chung quanh, hình như là không có ai chú ý, vội cất Kim Tảng Tử vào ngăn kéo, ngồi xuống mở tờ giấy ra xem.
"Lão sư, cô phải chú ý giữ gìn sức khoẻ nha. Quan tâm đến sức khỏe của cô, thích nhìn cô cười.
Yours, Lam"
Hoàn toàn ngất.
Học sinh bây giờ cũng quá khoa trương đi. Cái gì mà yours? Đây cũng quá không biết sống chết. May mà tôi tới sớm, may mà lão sư trong phòng không có tò mò liếc nhìn một cái, may thật...
Vã hết cả mồ hôi lạnh.
Thật khâm phục học trò thời nay. Nhớ năm đó tôi còn chưa tu tới cảnh giới này...
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!
Vo tờ giấy trong tay thành viên rồi ném vào thùng rác, tâm trạng bình tĩnh một chút, chuẩn bị lên lớp tiết tự học sớm.
Ở trên lớp, tôi có thể cảm giác rõ ràng Thường Lam luôn nhìn chằm chằm vào mình. Haiz, thì ra cảm giác của một lão sư khi bị học sinh của mình đặc biệt chú ý là như thế. Năm đó, Cẩn nhất định cảm thấy được ánh mắt của tôi không giống với những người khác. Đến giờ tôi mới hiểu 'gừng càng già càng cay' là thế nào. Tâm tư non nớt của học sinh mãi không thể nào so cùng với lão sư.
Trốn tránh, trước khi nghĩ ra biện pháp cũng chỉ có thể trốn tránh. Trên lớp học tận lực tránh đi ánh mắt của cô bé.
Quả thật là vượt qua những ngày thực tập cuối cùng trong bối rối. Kim Tảng Tử, tờ giấy, cuối cùng đều dùng sự trốn tránh của tôi để kết thúc.
Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, mặc dù quyến luyến và bịn rịn không nỡ, nhưng thời điểm vẫy tay nói hẹn gặp lại cũng nên dứt khoát kiên quyết.
Tiết học cuối cùng, lúc tiếng chuông vang lên còn có người khóc, mà tôi cũng bị bọn nhỏ giàu tình cảm này làm cảm động. Tôi không khóc, là do tâm đã trở nên cứng rắn, hay trở nên kiên cường, tôi không thể nào biết được.
Ngồi trong phòng giáo viên dọn dẹp đồ đạc, nhìn giáo án quen thuộc ngẩn người. Tiểu Đinh xuống lầu tìm tôi, cầm quà học sinh tặng trong tay, mắt đã khóc đến đỏ ửng.
Nghĩ đến việc cứ như vậy mà rời đi, quả thật trong lòng cảm thấy có chút trống trải.
"Chu! Đi chưa?" Giọng vẫn nghẹn ngào, xem ra lần này tiểu Đinh đúng là khóc thảm.
"Đi thôi!" Đứng lên nói lời tạm biệt với từng lão sư trong phòng. Lúc nhìn đến An lão sư, trong lòng tôi vẫn cảm giác có chút khó chịu. Thật ra An lão sư rất tốt với tôi, có thể xem như là một trưởng bối từ ái. Nhưng ở trong lòng tôi, tôi vẫn không thể nào chấp nhận được những chuyện đã qua.
Cúi gập người chào An lão sư một cái, xem như cảm kích An lão sư đã quan tâm tôi, cũng không nói thêm gì nhiều. Vốn tôi cũng phải kẻ nhiều lới với những lão sư trong phòng. An lão sư cũng chỉ dặn dò tôi vài câu, coi như là lời tạm biệt.
Vừa ra tới cửa văn phòng, tôi liền thấy trước cửa có vài học sinh đang đứng. Trương Trác, Thường Lam, và còn một vài cô cậu thường hay chạy tới chỗ tôi hỏi bài. Vẻ mặt Trương Trác không có quá nhiều cảm xúc, cũng không hề có một giọt nước mắt. Tính cách cô nhóc này rất giống tôi, thực chất thì trong lòng vẫn luôn gắng gượng.
Đám học sinh vây quanh tôi, tôi sợ nhất là nhìn thấy cảnh tượng ôm nhau khóc nức nở như thế này. Tôi không phải người quen an ủi người khác, đối mặt với những chuyện thế này khiến tôi có chút luống cuống chân tay. Tôi vội vàng đưa mắt ra hiệu với tiểu Đinh. Tiểu Đinh hiểu ý, tiến lên giúp tôi giải vây.
Khuyên nhủ hồi lâu, xem ra cũng khuyên nhủ ổn thoả hết bọn nhỏ. Tôi nhìn Thường Lam một cái, cuối cùng tôi vẫn cảm thấy chuyện này giải quyết có chút dở. Dù sao tôi là lão sư của cô bé, không thể cứ như vậy mặc kệ để cho con người ta tự mình suy nghĩ lấy. Nhưng đến tột cùng nên khuyên bảo thế nào, tôi cũng thật sự bó tay.
"Tôi đi đây. Mấy đứa đừng khóc. Tôi còn ở Tây An hơn nửa năm, thỉnh thoảng mấy đứa gọi điện cho tôi cũng được?" Tôi cười nói với lũ học trò. Kì thật mũi cũng hơi cay cay, chỉ là không có nước mắt.
Cùng lũ nhỏ trao đổi số điện thoại. Rời đi trong lưu luyến.
Mới vừa tới cổng trường liền nhận được tin nhắn của Thường Lam:
"Chu lão sư, em sẽ không quên cô!"
Tay cầm di động run lên, cảm thấy trong lòng tội lỗi kinh khủng.
"Cuối tuần, siêu thị sách Hán Đường. Tôi đi mua sách, rảnh thì đi chung luôn?"
Ấn nút gửi đi, tay nắm lại đút túi. Tính toán phải giải thích những gì. Niên thiếu mê mang, có thể làm cô bé ấy sai lầm cả đời. Tôi là lão sư của người ta, phải có trách nhiệm dẫn đường cho người ta thoát ra.
Haiz, thật là nghiệt chướng mà. Tôi vốn xuất thân là học sinh theo đuổi lão sư, giờ còn muốn đi khuyên học sinh của mình đừng theo đuổi lão sư...
Rất không có sức thuyết phục đi...
Quả nhiên, lúc cuối tuần đến nhà sách liền gặp Thường Lam, thoạt nhìn bước đi của cô bé vẫn còn có chút cà nhắc.
"Tới lâu chưa?" Tôi nhìn đồng hồ, thời gian còn sớm. Tôi không phải người hay trễ nãi, bình thường luôn đến sớm hơn giờ hẹn một chút.
"Dạ chưa, em vừa đến thôi!" Thường Lam nhìn tôi cười cười.
"Vậy à? Đi thôi!" Tôi cười nói.
Kết thúc thực tập, lại không cần lên trường, đa phần mọi người đều bắt đầu bận rộn tìm việc làm, chuẩn bị thi sau đại học hoặc thi công chức, tôi liền lập tức biến thành người rảnh rỗi. Công việc tạm thời không gấp rút, thi sau đại học hay thi công chức cũng không liên quan đến tôi, cứ ở nhà đóng cửa đọc sách được rồi.
Mua vài quyển đủ các thể loại, về nhà chậm rãi đọc. Thường Lam vẫn đi theo sau tôi, tôi cầm sách lên xem, cô bé cũng cầm lên một quyển, lúc thì lật vài trang, lúc thì nhìn tôi.
"Chọn xong chưa?" Tôi không biết cô bé muốn mua sách gì. Mỗi loại sách đều có kệ riêng của mình, các kệ sách khác nhau đều ở khu vực khác nhau, thật không biết cô bé đi theo sau tôi là muốn mua cái gì.
"Chu lão sư, xuống dưới lầu xem CD đi!" Thường Lam đề nghị.
"Được!" Không ý kiến, dù sao tôi cũng thích âm nhạc.
Chỉ là tôi thật sự không dám khen tặng quầy CD của nhà sách này. Nhìn đống CD này đã cảm thấy đau đầu. Không phải nhạc internet thì là thể loại nhạc chế linh tinh hát đầy đường phố. Thật đáng sợ.
Chọn nửa ngày, tìm được một tuyển tập album của Lưu Nhược Anh, nhìn lướt qua, phát hiện mình đã mua từ lâu rồi. Xem, 'Trà Sữa' (nickname Lưu Nhược Anh), ừ ừ, duyệt. Phẩm vị không tồi!
Tính tiền, đến tầng một Best Food ngồi một chút. Tôi vẫn chưa hề buông tha cho cơ hội ăn uống, tự nhiên là mua một đống đồ ăn.
Cô bé kia nhã nhặn khép nép ngồi uống nước ngọt, kết hợp cùng bộ dáng ăn uống khó coi của tôi tạo thành một khung cảnh đối lập.
Thường Lam nhìn tôi, ngẫu nhiên cười một cái. Hừ, có cái gì buồn cười đâu...
Câu được câu không nói chuyện, hàn huyên một hồi phát hiện tôi và cô bé không hề có tiếng nói chung. Cũng khó trách. Tôi lớn hơn người ta bảy tám tuổi, có tiếng nói chung mới là lạ.
"** lớp em và ** là một đôi!" Nhìn tôi một cách gian xảo. Haiz, trẻ con thời nay chỉ toàn thấy hứng thú với mấy vấn đề này. May mà tôi và cô bé này không cùng thời, may mà tôi và cô bé này không cùng lớp, không cần phải đi bàn tán chuyện đời tư của người khác!
"Thật vậy à?" Giọng tôi tỏ vẻ không có bao nhiêu hứng thú.
"Chu lão sư..." Thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của cô bé, nhất định là đang muốn thăm dò đời tư của tôi. Trong lòng âm thầm chuẩn bị. "Cô đã có đối tượng chưa?"
Thật ra câu này nằm trong dự liệu của tôi, chỉ là so với điều tôi đoán trước thì còn tốt chán. Tôi thực sợ con bé há mồm ra một cái là hỏi tôi có... bạn trai chưa. Tôi sẽ không biết trả lời sao cho thoả, vừa không thể lừa con bé, cũng không thể ăn ngay nói thật. Tôi luôn nghĩ làm sao để đánh Thái Cực với đề tài này, hiện tại xem ra dễ dàng hơn rồi.
"Có chứ. Tôi với người ta đang chuẩn bị kết hôn!" Tôi cười nói.
"Hả?" Chấn động mạnh, khó nén nỗi thất vọng. Bàn tay nhét trong túi giống như đang nắm lấy thứ gì đó, ừ, dấu hiệu tốt.
"Cô yêu người ấy không?" Cẩn thận hỏi tôi.
"Đương nhiên là yêu. Đời này tôi chỉ yêu mỗi người ấy, bằng không sao tôi lại kết hôn với người ta? Haiz, trừ bỏ người ấy ra, ai tôi cũng chướng mắt!" Tôi cố ý bày ra vẻ mặt hạnh phúc.
Nếu cô bé này cho rằng 'người ấy' trong lời tôi là một chàng trai, tôi thật sự có chút không biết nói sao. Thằng con trai nào lại đi thích một con nhỏ húi cua chứ? Haiz, bình tĩnh...
"Ồ, vậy thì tốt quá!" Biểu tình khá thất vọng. Xem ra không phải tôi tự mình nghĩ nhiều, đoán trước không tồi, xử lý đúng lúc.
"Sau khi tốt nghiệp cô sẽ ở lại Tây An công tác chứ?" Cô bé này thật có tố chất làm cảnh sát, đây là đang xem tôi là phạm nhân để thẩm vấn à?
Nếu đây không phải học trò tôi, tôi nhất định sẽ quăng cho con người ta một câu "Em đoán xem?" cho con bé tha hồ rối rắm.
"À không, tôi về nhà, tôi và người ấy sẽ sống chung. Haiz, đi lâu như vậy, cảm thấy nhớ người ta quá đi thôi!" Tôi phát hiện công phu chọc giận của mình thật là cao tay.
"Dạ!" Lúc này con bé cũng lười nói chuyện.
"Có muốn ăn thêm chút gì không?" Tôi cẩn thận hỏi.
"Dạ không!" Giọng điệu khá cứng cỏi. Hừ, không ăn thì không ăn. Tôi mắc nợ em à? Chu Minh tôi tới bây giờ là vua ăn mềm không ăn cứng, dám giỡn mặt đại gia!
"Nếu không có việc gì nữa thì tôi đi trước. Tôi còn có việc, em về nhà đi!" Tôi cười nói, cô bé kia cũng không ngẩng đầu lên.
"Tập trung học hành cho đàng hoàng, đừng cả ngày hóng hớt chuyện người khác. Lên đại học rồi, dạng con trai tốt nào cũng có. Giờ cũng đừng nóng vội!" Tôi thừa nhận là tôi cố ý.
Trai đại học, không có nghiên cứu qua. Từ cấp ba đến giờ tôi chỉ nghiên cứu một cô gái, tới giờ còn chưa có thành quả, nào có thời gian rảnh rỗi đi nghiên cứu người khác.
Nói xong, tôi xoay người đi.
Đi đến ngoài cửa, ngoái đầu lại nhìn một cái. Cô bé kia nắm chặt nắm đấm, dùng sức nện lên bàn một cái.
Yeah. Thành công.
Tôi vẫn luôn lo lắng việc của Thường Lam sẽ là mảng thất bại trong thời kì thực tập của tôi, hiện tại xem như đã hủy được chỗ bẩn! Nhanh chóng gửi tin cho Cẩn, báo cho nàng mọi chuyện đã giải quyết xong, Cẩn chưa trả lời lại tôi. Nhìn đồng hồ, cân nhắc một chút, chắc lúc này cô gái nhỏ đang ở nhà? Mà thôi, có lẽ người ta đang bận giặt đồ hoặc đọc sách nên không nghe thấy... Nếu không thì có lẽ đang tắm? Tôi lại bắt đầu suy nghĩ lung tung. Haiz, càng ngày càng không trong sáng!
Cầm quyển sách chạy như bay, tâm trạng tốt một cách hiếm có. Dọc đường mua thêm một cây kem, vừa đi vừa ăn, gió hiu hiu thổi, thật là đã ghiền!
Vừa lúc điện thoại của Cẩn tới.
"Vừa nãy không nghe thấy tin nhắn. Giải quyết xong hết rồi à?"
"Dạ!" Vừa trả lời vừa ăn kem.
"Không làm con bé tan nát cõi lòng chứ?" Cẩn cẩn thận hỏi.
"Dạ không, hụt hẫng một chút thôi!"
"Ha ha, giờ đang làm gì đấy?" Giọng Cẩn trở nên thoải mái không ít.
"Đang trên đường về nhà. Nãy cô làm gì mà không nghe thấy tin nhắn!" Xem lá gan tôi lớn chưa kìa, cái này cũng dám hỏi.
"Không làm gì cả, đi tắm một cái!"
Sax... Vội vàng sờ xem có chảy máu mũi không... Cô gái nhỏ à, đừng có đùa như thế chứ, này cũng quá chuẩn rồi...