• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc tôi gõ cửa nhà Cẩn, cô gái nhỏ ra mở cửa liền sững sờ ở nơi đó.

 

"Em..." Cẩn ngây người.

 

"Minh Minh!" Dương Dương hét lên một tiếng, từ trong phòng chạy ra.

 

"Làm sao vậy? Không phải gặp quỷ, em đã trở về!" Tôi cười, đi vào.

 

"Minh Minh, sao Minh Minh về?" Dương Dương vừa cầm dép cho tôi, vừa cười hỏi.

 

"Muốn về thì sẽ về thôi!" Thay dép, ngồi trong phòng khách. Trên bàn trà đặt quyển 'Ba trăm bài thơ Đường'. "Oa, ai đọc đây? Nghiên cứu chuyên sâu dữ!"

 

"Haiz!" Dương Dương thở dài, ngồi bên cạnh tôi, "Mẹ bắt con học thuộc!"

 

Ngẩng đầu nhìn Cẩn, phát hiện nàng đang nhìn tôi chằm chằm.

 

Nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã gần 6h, tôi hành động coi như đủ nhanh, buổi trưa còn đang ở Tây An, hiện tại đã chạy trở về. Với tôi mà nói, xét đến những lợi ích lớn nhất trong thời đại công nghệ cao này, một là điện thoại, một cái khác chính là máy bay.

 

Cầm lấy điện thoại của Cẩn trên bàn trà gọi cho mẹ, điện thoại vừa mới đổ hai lần chuông, liền nghe thấy mẹ dịu dàng một cách quỷ dị.

 

"Alo, tiểu Cẩn à!"

 

Đã quen cách mẹ nói chuyện như súng máy, đột nhiên nghe thấy ngữ điệu như vậy không khác gì gặp quỷ.

 

"Alo?" Mẹ cực kỳ dịu dàng xác nhận lại.

 

"Mẹ! Mẹ uống nhầm thuốc hả?" Tôi bất đắc dĩ hỏi.

 

"Hả? Con là?" Lần này đổi thành mẹ gặp quỷ.

 

"Con là cái đứa mẹ đẻ ra á!" Tôi cười. Cẩn nghe tôi nói, đại khái cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì, cũng khẽ mỉm cười, đi vào bếp.

 

"Con về khi nào?" Mẹ tò mò hỏi, lập tức hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. "Không phải lúc sáng con nói con không về sao? Cái con chó nhỏ này, về cũng không nói mẹ trước một tiếng, về cái là chạy te te đến chỗ vợ mình, con là cái đồ tâm thần cuồng loạn!"

 

Tôi đổ mồ hôi, mồ hôi dữ dội, mồ hôi như thác... Tôi đã làm chuyện gì đến nỗi trời đất không tha, người người căm giận vậy? Chọc đến mẹ tôi phải dùng đến cái thuật ngữ cao cấp 'tâm thần cuồng loạn'.

 

"Được rồi! Con về rồi thì ngày mai mang vợ con cùng mẹ đi xem nhà! Cái con chó nhỏ này thiệt tình!" Mẹ không ngừng nói.

 

"Dạ rồi rồi, có phiền hay không a, con không xem, hai người tìm thời gian đi xem đi, cảm thấy được là được rồi! Con không có ý kiến!" Nghĩ đến phải đi cùng mẹ, mẹ nhất định sẽ lại đâm chọt tôi, quên đi, vẫn là nên trốn đi. Để Cẩn đi xem cùng mẹ, tính tình của mẹ tôi ấy, nhìn thấy Cẩn thì sẽ tốt hơn một chút.

 

Lại nói dáng vẻ 'tốt hơn một chút' của mẹ tôi, tôi còn thực sự khó tiếp thụ. Cái giọng dịu dàng kia, làm tôi nổi hết cả da gà.

 

Qua loa cúp điện thoại mẹ, vừa vặn Cẩn từ phòng bếp ra, đặt một ly nước lên bàn. Dương Dương im lặng ngồi bên cạnh tôi, nhìn tôi. Đi xa về nhà nhìn thấy vợ con tự nhiên sẽ sinh ra cảm khái, đột nhiên cảm giác xúc động muốn rơi nước mắt, cảm giác có gia đình thật tốt.

 

"Dương Dương!" Tôi xoa đầu thằng bé, "Sáng mai tụi mình đi mua máy tính!"

 

Dương Dương lập tức hớn hở, cười đến không ngậm mồm vào được. Nhìn bộ dáng của nó, tôi cũng vui lây. Tôi 23 tuổi, theo lý thuyết khi gặp một đứa trẻ 11 tuổi thì nên xem nó là ngang hàng mà yêu quý, còn đối với Dương Dương, lại là yêu thương và muốn che chở.

 

Cẩn đi tới, ngồi xuống cạnh tôi, không nói gì, chỉ là yên lặng ngồi.

 

"Đi thôi, tụi mình đi siêu thị thôi!" Tôi cười nắm chặt tay Cẩn, cánh tay khoát lên vai Dương Dương.

 

"Siêu thị? Muốn mua cái gì? Em mới vừa trở về, nghỉ ngơi một lát đi!" Cẩn nhìn tôi, vẻ mặt ôn nhu.

 

"Đi mua một ít gạo nếp, táo đỏ, còn có, lá gói bánh, em gói bánh, không cần nghỉ ngơi, sáng mai em mang Dương Dương đi mua máy tính, buổi trưa em đi đưa hồ sơ và một ít đồ cần thiết cho ba, chiều phải về Tây An, gần đây đúng là quá bận!"

 

"Gói bánh? Em biết sao?" Cẩn hoài nghi nhìn tôi, nghe thấy chiều mai tôi phải đi, lộ ra chút thất vọng nhàn nhạt.

 

"Em lớn lên ở nhà bà nội, khi còn bé mỗi lần đến tết là phụ bà nội gói bánh, làm sao mà không biết được? Nếu như bà nội còn sống hẳn sẽ rất mừng!"

 

Mỗi khi đến ngày giỗ, nhớ tới bà nội, trong lòng sẽ đau. Bà nội muốn nhìn thấy tôi học đại học, trưởng thành, thành gia lập nghiệp, mà hiện tại, bà nội đã có thể yên nghỉ chưa?

 

Cẩn nhìn tôi, tự nhiên hiểu rõ suy nghĩ trong lòng tôi. Không nói gì thêm, chỉ nắn nhẹ tay tôi mấy cái.

 

"Đi thôi!" Tôi đứng lên, kéo tay Cẩn.

 

Một buổi tối trôi qua ấm áp, dạy Cẩn gói bánh, Dương Dương chạy tới chạy lui quấy rối, nhìn đống tác phẩm to to nhỏ nhỏ của chúng tôi, cảm thấy thật buồn cười. Tay cầm tay mà dạy, gạo nếp mềm mại, bàn tay ấm áp, thừa dịp Dương Dương đi vào nhà bếp uống nước, nhẹ nhàng hôn lên môi Cẩn một cái...

 

Nấu bánh xong, rất ngọt, rất thơm...

 

Ăn cơm xong, lại ầm ĩ đến 11h. Tắm xong ngồi trên sofa xem tivi, Dương Dương mặc áo ngủ từ phòng đi ra, ngồi bên cạnh tôi.

 

"Minh Minh ngủ ở đâu?"

 

"Hả?" Dương Dương hỏi phát nghe muốn hết hồn, làm cho tôi nhất thời cũng không biết trả lời thế nào.

 

"Minh Minh đừng ngủ trên sofa, không thì, Minh Minh ngủ trong phòng con đi, giường con lớn!"

 

"À..." Tôi câm nín. Thật sự muốn biết hình thức tư duy của thằng bé này là cái dạng gì.

 

"Minh Minh ngủ cùng với mẹ con!" Tôi nhìn mặt Dương Dương một chút, thăm dò một hồi rồi nói.

 

"Dạ!" Dương Dương gật đầu, nháy mắt một cái, "Hai người ngủ chung vui biết bao nhiêu, con ngủ một mình chán lắm!" Dương Dương vừa nói vừa nhìn tôi.

 

"Hơ..." Tôi lại câm nín. Ông trời ơi, ông phái hai mẹ con này đến bên cạnh để chuyên trị tôi đúng không!

 

Chỉ chốc lát, Cẩn trong phòng tắm đi ra. Nhìn tôi với Dương Dương một lớn một nhỏ ngồi trên sofa, dáng vẻ có chút buồn cười.

 

"Dương Dương, tại sao còn chưa đi ngủ? Con xem mấy giờ rồi?" Cẩn lớn tiếng nói.

 

"Mẹ! Con muốn ngủ cùng hai người!" Dương Dương kháng nghị.

 

Tôi không biết nên ứng đối thế nào, không thể làm gì khác hơn là hướng về Cẩn cầu cứu. Xem Cẩn xử lý thế nào, có thể mượn dùng một chút.

 

"Không được! Con cũng bao lớn rồi? Tự mình ngủ đi!" Cẩn cười nói.

 

"Minh Minh còn lớn hơn!" Dương Dương không phục.

 

"Minh Minh là con gái, con gái có thể ngủ chung với con gái, con là con trai!"

 

Dương Dương câm nín, tôi lặng lẽ giơ ngón tay cái về phía Cẩn... Vậy mà cũng được, thật tài tình!

 

"Mau đi ngủ đi, không phải sáng ngày mai còn muốn ra ngoài sao?" Cẩn xoa đầu Dương Dương, ôn nhu nói.

 

Nhìn cửa phòng ngủ Dương Dương đóng lại, tôi thở phào nhẹ nhõm. Haiz, xem ra tôi còn phải học tập cách giải quyết cácvấn đề của con nít, trình độ còn chờ nâng cao.

 

Cẩn quay đầu, nhìn tôi, không lên tiếng, im lặng đi vào phòng ngủ. Tôi cũng đứng lên, đi vào theo.

 

Đóng cửa lại, Cẩn đang đứng cạnh đầu giường, cầm sách bên gối lên, đặt lên bàn.

 

Tiến lên ôm lấy nàng, vùi đầu vào tóc nàng.

 

"Vợ ơi, em nhớ vợ lắm!" Tôi thì thào nói. Tóc còn có chút ướt, dán lên mặt thấy lành lạnh.

 

Cẩn vỗ vỗ lưng tôi, kéo tôi ra.

 

"Minh, lần sau có thể đừng 'vừa hô gió đã là mưa' được không, em bận như vậy, về đây làm gì?" Vẻ mặt của nàng rất nghiêm túc, tôi biết, không phải là nàng không muốn thấy tôi, mà là không muốn tôi quá vất vả.

 

Tôi không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

 

"Lại nói, em cũng có chuyện cần làm, Dương Dương còn nhỏ, chuyện em hứa với nó, cũng không cần phải gấp gáp. Emcòn phải đặt nặng việc học!"

 

"Dạ!" Tôi dùng sức gật đầu một cái, nở nụ cười. "Bây giờ có thể ôm một cái rồi đi?"

 

Cẩn nhìn tôi một chút, có chút bất đắc dĩ vuốt mũi tôi một cái, "Em đó! Chính là một nhóc con không chịu lớn! Cứ thíchlàm cho người ta bất ngờ, không kịp trở tay!" Nói xong, Cẩn ôm lấy tôi.

 

Nằm ở trên giường, vẫn ôm nàng như cũ, Cẩn nằm trên khuỷu tay tôi không nói lời nào. Lúc nàng không làm việc nàng vẫn rất ít nói, đối với tôi, đã xem như là ngoại lệ rồi.

 

Nhớ lại tình hình buổi tối, không khỏi nở nụ cười, xoay người, ôm lấy Cẩn chặt hơn một chút.

 

"Nghĩ gì thế?" Im lặng hồi lâu, Cẩn mở miệng. Tôi biết nàng không có ngủ, chỉ là thói quen im lặng khi ở bên nhau. Đối với chúng tôi mà nói, ngôn ngữ có đôi lúc lại là điều dư thừa.

 

"Nhớ lại lời Đỗ lão sư phê bình lúc tối có lý!" Tôi cười, kề mặt mình sát mặt Cẩn.

 

"Thật không? Tôi không cảm thấy vậy!" Cẩn khoát tay lên bên hông tôi, làm cho lòng tôi rung lên.

 

"Ý cô là không cảm thấy lời mình nói có lý, hay là không cảm thấy thái độ nhận lỗi của em đáng tin? Câu nói của cô có chút lập lờ, thế nào cũng được!" Tôi cười đặt tay lên cái tay trên eo tôi, nhẹ nhàng vuốt, theo cánh tay, lên đến vai.

 

"Tự em đoán đi! Em thông minh như vậy, rồi cũng sẽ tìm được đáp án!" Cẩn ném tay tôi đi, cười nói.

 

"Hắc hắc!" Tôi cười hai tiếng, dụi dụi con mắt.

 

An tĩnh, vẫn an tĩnh như cũ, nghe được hơi thở của Cẩn, cảm giác tim mình đập nhanh hơn.

 

Đột nhiên, trở mình, đè lên Cẩn, cười hai tiếng.

 

"Này?!" Cẩn dùng tay cản tôi lúc này đang kích động nóng lòng muốn thử.

 

Đẩy tay Cẩn ra, cúi đầu, hôn nhẹ lên má Cẩn.

 

"Này?!"

 

"Suỵt!" Tôi cúi xuống bên tai Cẩn, nhỏ giọng nói, "Cô nói, muốn em tự tìm đáp án, em thông minh như vậy, đương nhiên rõ ràng ý của cô!"

 

"Em..." Lời Cẩn bị tôi dùng nụ hôn sâu chặn lại, từ tiếng kêu kinh ngạc biến thành tiếng rì rầm vụn vỡ... Mềm mại ấm áp trong tay, hương thơm trong mũi, ngọt ngào giữa răng môi... Quanh quẩn bên tai tiếng thở gấp, bàn tay băn khoăn trước đỉnh núi mượt mà, vừa chạm nhẹ lập tức rung lên, nàng ôm chặt lấy tôi, trong đêm tối, tôi không nhìn thấy vẻ mặt của nàng, thế nhưng tôi cảm nhận được tình yêu của nàng.

 

Hồi lâu, nàng gối lên trên cánh tay tôi, hơi thở gấp gáp dần lắng lại. Sờ lên mặt nàng, vẫn còn nóng hôi hổi.

 

"Haiz!" Tôi thở một tiếng, nghiêng người vuốt ve tấm lưng bóng loáng của nàng.

 

"Không tìm thấy, hay là, lại tìm tiếp?"

 

"Bốp!" Cẩn vỗ lên tay tôi một cái, cúi đầu không nói.

 

"Để tìm xem!" Tôi làm động tác muốn xoay người lên, bị nàng ngăn lại.

 

"Hì hì!" Tôi nở nụ cười, nghiêng người ôm nàng vào trong lòng, "Vợ em mệt rồi, haiz, quên đi, có cơ hội lại tìm vậy!"

 

Tóc Cẩn quấn lên cánh tay tôi, ngứa. Trong không khí yên lặng không có một tiếng vang.

 

"Minh!" Cẩn nhỏ giọng gọi tên tôi, "Tôi không nghĩ đến, em sẽ trở về, lần nào cũng vậy, đều không nghĩ đến!" Cẩn nhàn nhạt nói.

 

Tôi cười, hôn lên má nàng một cái, "Cô có nghĩ đến, em sẽ nhớ cô, lần nào cũng vậy, đều rất nhớ cô!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK