• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đương nhiên là tôi hiểu được, tuy Vương tỷ tự thuật có vẻ đơn giản nhưng bên trong xen lẫn rất nhiều cảm xúc hỗn loạn. Người sống trên đời gặp phải rất nhiều khó khăn và đau khổ, tình cảm hẳn là một cửa ải hội đủ mọi thứ cảm xúc hỗn tạp khó vượt qua.

 

"Không cố níu kéo một chút sao?" Không biết tôi nói những lời này có đủ chuẩn mực hay không? Chuyện tình cảm, tôi vẫn luôn nghĩ mọi việc theo một hướng đơn giản. Tôi luôn cảm thấy, hai người yêu nhau sẽ không chia tay nhau. Cho dù có, không phải bởi vì không còn yêu, mà là có lý do bất đắc dĩ nào đó.

 

"Vô ích. Con đường này, không phải ai cũng có thể đi đến tận cùng. Phải đối mặt với rất nhiều chuyện. Cô ấy lựa chọn ở bên một người đàn ông, vậy tôi cũng không còn gì để nói. Bại bởi đàn ông, tôi nhận!" Vương tỷ uống một ngụm trà cầm trên tay.

 

"Còn em? Xem ra, em hẳn là hạnh phúc hơn tôi!" Vương tỷ nhanh chóng lấy lại tinh thần từ trong u buồn, vẻ mặt nhiều chuyện nhìn tôi.

 

"Người em yêu còn chưa nói yêu em, nhưng em nghĩ, sẽ nhanh thôi!" Tôi cười nói. Đúng vậy, tôi biết, Cẩn là yêu tôi. Cái chúng tôi thiếu, chính là một lời bày tỏ "Tôi yêu em". Tôi yêu nàng. Hơn nữa tôi biết, nàng cũng yêu tôi. So sánh rõ ràng, thật sự cảm thấy được chính mình thật hạnh phúc.

 

"Lúc em gọi điện khi nãy, vẻ mặt không hề giống bình thường. Về sau nếu có người ngoài ở đó thì nhớ tém lại một chút, đừng trưng hết cảm giác ngọt ngào lên trên mặt!" Vương tỷ cười đùa tôi.

 

"Có sao?" Vừa rồi không có vừa gọi điện vừa soi gương, tôi quả thật không biết lúc tôi gọi điện là dạng gì.

 

"Em thích người ta bao lâu rồi?"

 

"Bảy năm!"

 

"Bảy năm? Oa!" Vương tỷ la một tiếng. Tôi vội nhìn chung quanh. Dù sao đây là khu gần trường học, cũng đừng làm cho người quen bẳt gặp.

 

"Nhìn đoán không ra, em quả thật là người si tình!"

 

"Bởi vì chị chưa gặp người đó thôi. Nếu chị gặp được một lần, chậm rãi thấu hiểu con người ấy, chị sẽ cảm thấy được, vì người ta, chờ đợi bao lâu đều đáng giá!"

 

Chúng tôi đều im lặng. Có lẽ Vương tỷ đang chìm đắm trong quá khứ của chính mình không thể tự thoát ra được, mà tôi, lại rơi vào nỗi nhớ điên cuồng.

 

Không tiếp tục nói chuyện tình cảm nữa. Vương tỷ lại cảm thấy rất hứng thú với mái đầu của tôi, không ngừng hỏi tôi về bệnh 'viêm nang lông'. Mà tôi, thời gian tôi ở trong trường cũng không nhiều, nên cũng có chút mơ màng với sự việc trong trường, thành ra tôi toàn hỏi về trường học. Một ly trà uống xong, ai về nhà nấy.

 

Khi về đến nhà cũng chưa phải quá khuya. Vốn nghĩ cái vụ nói chuyện phiếm này thế nào cũng sẽ kéo dài tới khuya. Xem ra, chúng tôi đều là người không quen nói nhiều, nhất là chuyện tình cảm.

 

Bật máy tính, avatar QQ của Cẩn không sáng. Nhớ tới lúc ở Australia, mỗi lần online thì việc đầu tiên tôi làm chính là nhìn avatar Cẩn. Chỉ cần Cẩn có đó, avatar kia nhất định là sáng lên. Tôi còn khuyên Cẩn, lúc không có việc gì thì không cần luôn login, ẩn là được rồi. Login sẽ có rất nhiều phiền toái.

 

Cẩn trả lời làm cho tôi cảm động thật lâu, "Kỳ thật tôi vẫn luôn ẩn. Chỉ là, một mình em có thể thấy được!"

 

Tôi biết, trong lòng Cẩn, tôi và những người khác là không giống. Thật ra thì từ sớm đã như thế. Chỉ là vào lúc đó, tôi còn chưa xác định được chắc chắn như bây giờ.

 

Cẩn hẳn là ngủ rồi. Gần đây chắc nàng khá mệt mỏi. Đi làm đã có rất nhiều phiền toái, phải lên lớp giảng bài, phải uốn nắn học sinh, cuộc sống sinh hoạt, mọi việc đều phải tự mình chuẩn bị, còn phải quan tâm tôi. Ở trong lòng Cẩn, tôi vẫn luôn giống như một đứa bé, khiến nàng không thể yên tâm, khiến nàng không ngừng thương nhớ. Nàng dành cho tôi sự quan tâm bảo hộ, không ngừng tiếp sức cho tôi, khiến tôi dù chỉ một mình ở một thành phố xa lạ cũng không còn thấy cô đơn.

 

Thân ái, em biết, cô luôn ở đây, cô vẫn luôn ở bên cạnh em.

 

Ngồi trước máy tính viết mail cho Cẩn.

 

"Cẩn, em về rồi. Dường như hơi trễ. Vừa mới nghe xong một đoạn chuyện xưa, là chuyện tình cảm của một đồng sự. Nghe có chút thương cảm. Một đôi tình nhân ở bên nhau suốt bốn năm cuối cùng lại trở thành người dưng xa lạ. Có lẽ con đường này thật sự không dễ đi! Đột nhiên rất nhớ cô. Em đang nghe nhạc, một bài có lẽ cô sẽ không quá thích. Cô luôn thích loại nhạc trầm lắng du dương, còn bài này lại có chút gào thét và điên cuồng. Nghe bài này, em nhớ lại rất nhiều chuyện trẻ người non dạ. Muốn viết một chút gì, lại cảm thấy ngòi bút có chút không lưu loát. Em không tìm thấy từ ngữ thích hợp để miêu tả cảm xúc của mình. 'Mặc kệ người khác ủng hộ hay chê trách, chỉ cần em dũng cảm, đi theo tôi,' ca từ này dù không hoa mĩ, lại thật thật tại tại viết ra lời bộc bạch sâu trong trái tim em. Tình cảm hay đổi thay. Mặc kệ là một đứa trẻ hay người trưởng thành, một khi thay đổi, tình yêu này, dũng cảm này, liền hết thảy biến mất. Em hiểu sự sợ hãi trong lòng cô. Thân ái, em không muốn hứa hẹn điều gì; tình yêu của em, lời hứa của em, vào lúc em 18 tuổi cũng đã từng nói hết. Hiện tại, em chỉ muốn cô cho em thời gian thực hiện chúng.

 

Em sẽ ở đây, vẫn luôn ở đây, giống như cô, vẫn luôn chờ đợi!"

 

Viết xong, gửi đi, cầm ly trà đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn cảnh náo nhiệt bên ngoài. Nơi thành phố này, mỗi ngày có bao nhiêu người đang yêu say đắm? Tôi không biết. Tôi chỉ hi vọng mỗi người đều có thể tìm được hạnh phúc cho chính mình.

 

Tình cờ quay đầu lại, tôi thấy được chiếc gương nhỏ để trên bàn mình mua hồi mới tới để luyện phát âm và khẩu hình. Nhớ tới lời Vương tỷ nói lúc tôi gọi điện thoại sẽ trưng hết cảm giác ngọt ngào lên trên mặt. Lần sau gọi điện tôi nhất định nhìn xem chính mình là cái bộ dáng gì.

 

Ngọt ngào, đó là bởi vì yêu. Cẩn, em yêu cô...

 

Ngủ một giấc lại không ngờ ngủ đến giữa trưa. Tôi vốn định buổi sáng ghé qua tiệm đĩa mua CD. Xem ra, lại nhỡ việc.

 

Dậy rửa mặt, ăn lung tung lấp đầy bụng, đi làm rồi mới phát hiện còn đi học thật tốt, có lượng lớn thời gian có thể tiêu pha, muốn làm cái gì, chỉ cần trốn học là thời gian dư dả. Hiện tại, cũng chỉ có cuối tuần.

 

Kiểm tra di động, không có cuộc gọi nhỡ và tin nhắn nào. Cuối tuần, không biết Cẩn đang làm gì. Có thể ở nhà đọc sách, có thể dẫn con trai ra ngoài chơi, có thể...

 

Cười, cảm thấy mình lại có thể mê gái thành cái dạng này.

 

Mở hòm thư, không thấy thư trả lời của Cẩn, có chút lờ mờ thất vọng. Có lẽ nàng còn chưa đọc. Cẩn a Cẩn, cô luôn làm cho em xoay vòng vòng, biết em là kẻ thích đoán tới đoán lui, thỉnh thoảng cũng cho chút ám hiệu đi chứ.

 

Vừa lên QQ, avatar Cẩn liền nhấp nháy. Máy tính chết tiệt cố tình hoạt động với tốc độ con rùa, làm cho tôi sốt ruột muốn chết. Mở khung chat lên, là một dòng trả lời.

 

"Minh nhi, thấy tin nhắn của em rồi, chỉ muốn nói cho em biết, đối với em, tôi rất yên tâm!"

 

Chỉ là vài chữ ngắn ngủi lại làm cho tôi cực kì cảm động. Trước kia mẹ từng nói, Cẩn không phải là người dễ dàng tin vào tình yêu. Nhưng hiện tại tôi có thể kiêu ngạo tuyên cáo, Cẩn tin vào tình yêu của tôi đối với nàng.

 

Đột nhiên cảm thấy chính mình tràn đầy năng lượng, muốn rống to một tiếng, muốn chạy nhảy. Có người nói, ai khi yêu cũng đều thành kẻ ngốc. Như vậy, thời khắc này, tôi chính là một kẻ siêu ngốc.

 

QQ lại nhấp nháy, vô số thông báo hiện ra. Thật kì quái, sao tự nhiên nhiều người kết bạn như vậy, đột nhiên nhớ tới hình như mình có cho Trương Trác số QQ. Haiz, đúng là không yên với cô nhóc này được...

 

Bị kéo đến phòng chat QQ 10-3. Mấy đứa nhỏ này, xem ra mỗi đứa đều là cao thủ internet, QQ và Email sử dụng đến mức điêu luyện... Hồi tôi học lớp 10 còn không biết mạng mẽo là cái gì đâu! Haiz, thật sự là già rồi...

 

Sau đó tôi liền phát hiện trong phòng chat đang thảo luận bài tập, trọn bộ đáp án đều được đưa lên. Haiz, quả nhiên là thời đại thông tin, đúng là không giống nhau, không cần lén lút ở lớp sao chép bài tập. Giỏi, thật là giỏi!

 

Đột nhiên nghĩ tới, ai nha, hình như tôi là lão sư nha, loại tình huống này, có phải nên ngăn lại một chút hay không...

 

"Mấy đứa có vẻ bận rộn quá ta?" Gõ một câu.

 

Bên trong chợt im lặng, một hồi, biểu tượng mặt cười kinh điển của QQ bắt đầu xuất hiện.

 

"U, Chu lão sư, ngài đã tới!"

 

Tôi biết tên một nửa học sinh trong lớp. Nhưng giờ có biết cũng vô dụng. Người người đều là đủ loại nickname, giản thể có, phồn thể có, ký hiệu có, biểu tượng có, còn có đốm lửa...

 

Ngất, phỏng chừng là dù bị mắng cũng không biết là ai mắng.

 

"U, Chu lão sư, ngài cũng theo phong cách 'sửu nhi' à?"

 

"?" Tôi cảm thấy mình đâu có theo xu hướng này, này... sao lại nói thế?

 

"Chữ kí của ngài kìa, tình yêu quá ngắn, lãng quên quá dài!"

 

Bất tỉnh. Đấy là tối hôm qua nghe xong chuyện Vương tỷ, nhớ tới một câu như vậy, không biết đã nghe hay đọc ở đâu,tùy tiện liền viết lên...

 

"Cảm thấy rất kinh điển, không nghĩ tới có liên quan gì đến việc có sửu nhi hay không!"

 

Chỉ chốc lát, phòng chat lại loạn cào cào lên. Đủ chủ đề trời nam đất bắc, so với khi đi học càng náo nhiệt. Màn hình chuyển động rất nhanh, mấy đứa nhỏ này, thật là có sức sống a.

 

"Trương Trác có đó không?" Diễn đàn có người hỏi một câu khiến cho tôi chú ý. Tôi cũng muốn biết Trương Trác có online hay không. Tôi cảm thấy cực kì tò mò và nghi hoặc về cô nhóc này.

 

"Hình như không online! Cậu tìm cậu ấy có chuyện gì à?" Im lặng một hồi, một người nói.

 

"À, không có việc gì. Ngày hôm qua thấy cậu ấy ngồi bên đường, trông có vẻ rất tức giận. Không biết làm sao, muốn hỏi một chút!"

 

Những lời này bị các dòng chat khác bao phủ rất nhanh, nhưng tôi vẫn kịp đọc thấy.

 

Trương Trác, tôi vẫn luôn cảm thấy trên người cô nhóc này tựa hồ ẩn giấu cái gì đó. Giống như Vương tỷ vừa nhìn tôi liền biết tôi là T, vừa thấy Trương Trác tôi cũng sẽ có một loại cảm giác như vậy. Mơ hồ cảm thấy được, tính cách của cô nhóc này có chút tương tự với tôi. Chỉ là tôi còn chưa xác định được phần tương tự này là cái gì.

 

Chỉ chốc lát phòng chat lại sôi nổi trao đổi bài tập như cũ. Tôi không có ngăn lại. Có lẽ tôi còn chưa phải là một lão sư đủ tư cách... Học sinh lớp này thật sự thông minh, hơn nữa cả lớp thực đoàn kết, nếu so với lúc tôi đi học thì tốt hơn nhiều. Cái gì gọi là lớp chọn, thực sự rất lạnh lùng hời hợt, đối mặt mỗi ngày đều là thứ hạng, danh tranh ám đấu. Trong lớp này, điều tôi cảm thấy quý giá nhất - đó chính là tình nghĩa. Tình bạn thời cấp ba là tốt đẹp nhất, vừa không đơn giản chỉ là bạn bè chơi đùa khi còn bé, cũng không phức tạp như mối quan hệ hư tình giả ý lúc trưởng thành. Giống như, vài đứa bạn thân nhất của tôi đều đến từ cùng một lớp. Về phần thành tích, tôi không biết mấy đứa nhóc này nghĩ thế nào về học tập. Chỉ cần dùng phương pháp thích hợp hướng dẫn, tôi tin tưởng, bọn nó đều có thể tiến bộ.

 

Tốt hơn hết là nên suy xét phương pháp giảng dạy cẩn thận một chút, nhớ lại hình ảnh Cẩn mặt nhăn mày nhíu soạn bài ở nhà vào ngày nghỉ mà tôi bắt gặp trước kia, tôi liền hiểu được. Giáo dục là một môn nghệ thuật, phương pháp giảng dạy so với nội dung bài học còn quan trọng hơn.

 

Lại là Cẩn, lại nghĩ tới Cẩn. Bất kể khi nào, bất kể làm gì, đều nghĩ tới Cẩn, nghĩ tới Cẩn đã làm sao, nghĩ tới Cẩn đã nói gì, nghĩ tới nếu là Cẩn, Cẩn sẽ làm như thế nào. Tôi muốn trở nên vĩ đại như Cẩn, trở nên thấu hiểu lòng người. Tôi muốn làm một lão sư tốt, muốn xứng với người tôi yêu.

 

Cẩn... Rất nhớ cô!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK