• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc trở lại văn phòng, An lão sư đã đi mất. Không khí trong phòng trở lại an tĩnh và yên bình.

 

Lấy sổ ghi chép và giáo án ra ngồi xem. Cẩn xoa dịu tâm trạng nôn nóng bất an của tôi. Hiện tại, lại khôi phục vẻ đạm bạc và thanh tĩnh.

 

Tôi không khỏi lại bắt đầu thả hồn theo gió, nhớ tới dáng vẻ Cẩn lúc đứng lớp. Tôi vẫn luôn cảm thấy rằng dù mình có đọc bao nhiêu sách vẫn không thể có được cái loại khí chất nho nhã trên người Cẩn. Hiện tại mới hiểu được, là tôi không có tấm lòng biển nạp trăm sông như nàng. Xem ra câu danh ngôn 'một bụng sách vở ắt khí chất nho nhã' cũng không phải hoàn toàn đúng.

 

Đang ngồi một chỗ ngây người suy nghĩ, tiểu Đinh đã đen mặt đi đến.

 

"Tiểu Minh tử, điện thoại của cậu gọi không được, bóng người cũng không thấy, có còn muốn cái ly hay không?" Nói xong liền đặt cái ly của tôi lên bàn.

 

"U, quên mất!" Cười cười gãi đầu, "Làm phiền ngài đại giá quang lâm tới đây, ngài vất vả rồi!" Vội đứng lên.

 

"Né qua một bên đi! Cậu mà cũng có lúc quên? Thật là hiếm thấy!" Nhìn tôi cười, tiểu Đinh cũng cười, "Thấy tâm trạng cậu tốt vậy mình cũng an tâm, ha ha, cậu làm việc tiếp đi, mình đi lên đây!" Mới vừa đi hai bước lại quay đầu nói: "Ban sáng lúc mình đi tìm gặp Vương tỷ, Vương tỷ nói nhắn cậu buổi trưa tìm chị ấy, bảo là có chuyện muốn nói với cậu!"

 

"Có chuyện muốn nói với mình? Chuyện gì?" Tôi nhìn tiểu Đinh.

 

"Hừ, ai mà biết. Vương tỷ cũng không nói cho mình. Tự cậu đi hỏi đi!" Nói xong liếc tôi một cái rồi đi.

 

Haiz, cứ mãi hoa si, quên mất cái ly, thuốc cũng quên, giờ mới cảm thấy cổ họng đau. Ngẫm lại quên đi, cũng không phải tiên đan thần dược gì, dù uống cũng không có hiệu quả lập tức, thiếu một cữ cũng không sao.

 

Nho nhã... Lại rơi vào miên man. Haiz, xem ra cảnh giới này tôi không thể đạt được. Vẽ hổ không thành lại thành chó, cuối cùng rơi vào cảnh nho nhã không thấy đâu lại càng thêm nát.

 

Buổi sáng dạy hai tiết, lúc dạy xong tiết thứ hai liền có chút hối hận. Đáng lẽ sáng sớm không nên chỉ lo tức giận, quên đến tiệm thuốc mua kẹo ngậm gì đó. Giờ mới cảm thấy cổ họng đau nhức. Trước kia bản thân cũng thường xuyên bị đau họng, nhưng khi đó là học sinh, đau họng thì có thể không cần nói, thậm chí có thể trốn học nghỉ ở nhà. Mà giờ khắc này, là trốn cũng trốn không thoát.

 

Buông sách, uống ngụm nước, cầm di động đi tổ thể dục tìm Vương tỷ. Các tiết thể dục bình thường đều vào buổi chiều, cho nên buổi trưa Vương tỷ đều thảnh thơi uống trà đọc báo. Bởi vậy tôi còn thường hay chọc Vương tỷ là đang trải qua cuộc sống của một lão già gõ mõ cầm canh.

 

Hôm nay thái độ thật khác thường, Vương tỷ nằm úp sấp trên bàn, nghe có tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên, thấy tôi, cười cười, ý bảo tôi ngồi xuống.

 

Tròng mắt đầy tơ máu, vòng mắt thâm quầng, không cần đoán, chắc chắn là thức đêm mà ra.

 

"Tìm em à?" Cố tình lúc này cổ họng lại đau, giọng trở nên khàn khàn. Haiz, xem ra tôi với tổ thể dục xung khắc a...

 

"Không khoẻ hả?" Vương tỷ cười cười, thoạt nhìn có vẻ cũng không khoẻ.

 

"Không có gì! Có lẽ là đau họng."

 

"Ăn cơm chưa?" Câu này có chút bất chợt.

 

"Hả?" Tôi nhìn nhìn đồng hồ, còn chưa đến 11 giờ. "Chị hỏi là ăn sáng hay ăn trưa? Giờ là mấy giờ? Đang mê sảng à?"

 

Vương tỷ sửng sốt, rồi lại cười cười.

 

"Tiết bốn có dạy không?"

 

"Không. Có tiết còn có thể ngồi đây?" Tôi cảm thấy Vương tỷ đang phát sốt. Không phải, là đầu nóng tới hồ đồ, ngay cả năng lực suy nghĩ cơ bản cũng không còn.

 

"Đi, đi ra ngoài ngồi một chút!" Vương tỷ nói xong liền đứng lên.

 

"Giờ á hả? Bây giờ đang đi làm mà!" Liếc mắt nhìn Vương tỷ.

 

"Làm cái búa! Không có tiết, đi thôi, ở nơi này làm tôi phát bực!"

 

"Vậy chị mời em ăn à?" Tôi cười nhìn Vương tỷ.

 

"Không thành vấn đề. Em muốn ăn cái gì?"

 

"KFC!"

 

"Hừ, đúng là đồ con nít. Đi, đi thôi!"

 

Tuy nói là chưa tới giờ ăn cơm, nhưng trước giờ tôi cũng không có yêu cầu gì với thời gian ăn uống. Haiz, nếu giấc ngủ giống như sức ăn của tôi thì tốt rồi, bớt đi cảnh mỗi đêm nằm ngó trần nhà miên man suy nghĩ.

 

"Có bị ai phê bình không?" Vương tỷ cười nhìn tôi, trong mắt có ý xin lỗi.

 

"Không có việc gì. Quen rồi. Địa vị thực tập sinh ti tiện, làm con cháu cho người ta phê bình là điều không thể tránh khỏi!" Tôi cười nói.

 

"Chu, em tốt tính thật đó, mạnh hơn tôi hồi mới đi dạy nhiều!"

 

Tôi âm thầm đắc ý. Đương nhiên, vì tôi có một cố vấn viên tâm lý vô địch. Đừng nói là chị, dù là ai cũng không có được đãi ngộ giống tôi...

 

"Ha ha, vừa rồi tôi cũng rất bực mình. Gọi điện thoại ca cẩm than vãn một hồi, tâm trạng tốt hơn nhiều!" Uống một hớp trà bưởi, hơi ngọt, làm cổ họng có chút khó chịu.

 

"Gọi cho GF à?" Vương tỷ bắt đầu nhiều chuyện.

 

"Chính xác! Trừ người ấy ra, ai mà quản được em!" Tôi nghĩ vẻ mặt tôi lúc này hẳn là đang rất kiêu ngạo.

 

"Oắt con! Nhìn em thật hạnh phúc!" Vương tỷ ở bên cạnh cảm thán. Cảm thán xong lại thở dài một hơi, "Ngày hôm qua tôi với cô ấy cãi nhau!"

 

"Hả? Cô ấy?... À!" Haiz, càng ngày càng cảm thấy được nhà mình có vợ hiền, khụ khụ, không được, nhà người ta đang có chuyện buồn, mình cũng không thể âm thầm đắc ý như vậy.

 

"Không phải là do chuyện trong trường chứ?" Tôi nhìn Vương tỷ.

 

Vương tỷ suy nghĩ một hồi, "Cũng không hoàn toàn thế. Hẳn xem như một ngòi nổ!"

 

"Ngòi nổ? Kiểu như Sarajevo đúng không? Chị cũng học theo tôi à? Đưa ra loại đáp án mịt mờ." Tôi cười.

 

"Xa-ra-giê-vô?" Vương tỷ tò mò nhìn tôi.

 

"Ngất. Chị không biết à? Hồi cấp ba học rồi đó. Ngòi nổ của Chiến tranh thế giới lần thứ nhất đó!"

 

"Haiz...Em đang nói cái gì vậy?" Vương tỷ bất đắc dĩ.

 

"Không có gì. Chị tiếp tục đi!" Haiz, nếu như là Cẩn, nàng nhất định có thể hiểu được. Người cùng người quả nhiên là không thể so sánh với nhau.

 

"Haiz, phục em! Vậy mà cũng nói được!" Vương tỷ trừng tôi một cái, tiếp tục nói: "Tối hôm qua, cô ấy chuẩn bị bữa tối chờ tôi về. Lúc ăn cơm, tâm tình tôi không tốt, còn cô ấy cứ nói liên tục, tôi không quá để ý, thế là cãi nhau!" Vương tỷ nhìn cọng khoai tây trong tay, nói.

 

"Hết rồi hả?" Tôi ngẩng đầu nhìn.

 

"Ừ. Đơn giản vậy thôi." Vương tỷ cười bất đắc dĩ với tôi.

 

"Ha ha." Đúng là đơn giản thiệt. Tình tiết này đủ cũ. "Trong trường thì loạn, trong nhà lại cãi nhau, chị đúng là chịu đủ!" Tỏ vẻ đồng cảm với Vương tỷ.

 

"Ha ha!" Vương tỷ cười, biểu tình trên mặt cũng là ngày càng nặng nề, "Chu, nói thật, tôi phát hiện tôi càng ngày càng không có cảm giác với cô ấy, càng ngày càng không có kiên nhẫn. Tôi cảm thấy, cô ấy thay đổi, không còn hiểu tôi một chút nào nữa..."

 

"Còn chị hiểu người ta ư?" Tôi hỏi ngược lại.

 

"Trước kia đúng vậy. Hiện tại, tôi không biết, không xác định được!"

 

"Ha ha, đại khái là do cuộc sống quá bình yên, khó tránh khỏi. Qua một lúc là tốt lên thôi, đừng nghĩ nhiều quá." Tôi cảm giác chuyện tình cảm của Vương tỷ xuất hiện nguy cơ và vấn đề, nhưng lại không biết nên an ủi thế nào. Tôi không thích đánh giá chuyện tình cảm của một người, càng không đồng ý với cái gọi là 'trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường';Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Chuyện tình cảm, chung quy là nên chính mình giải quyết, ai cũng không giúp được ai.

 

"Haiz... Có lẽ nên thuận theo tự nhiên. Em sao? Gần đây thế nào?" Vương tỷ nhìn tôi, cười nói.

 

"Em? Vẫn vậy! Bỗng chốc tìm buồn kiếm hận. Lắm khi như dại như ngây. Ngoài mặt sáng sủa đường hoàng, trong lòng lại chứa đầy rác rưởi. Đần độn học hành lười biếng, Việc đời chẳng biết dở hay. Việc làm ngang trái tính ương gàn. Quản chi miệng người chê trách." Tôi tự mình ngâm nga.

 

"Được rồi được rồi!" Vương tỷ chịu không nổi "Biết em một bụng thơ văn rồi, đừng nổi hứng làm thơ với tôi được không?"

 

Tôi cười, "Này không phải em làm, là Tào Tuyết Cần. Cái này gọi là trích dẫn."

 

Vương tỷ trừng tôi, vẻ mặt bất đắc dĩ.

 

"Chu, sao tính tình của em lại đạm bạc như vậy? Một người sống cần phải có cảm xúc nha. Cũng chưa bao giờ thấy em bực tức chuyện gì, ngược lại là tôi, không có việc gì cứ tìm em oán giận!"

 

"Hừ!" Tôi nở nụ cười, uống một hớp trà bưởi.

 

"Sao chị biết em không bực tức? Bực tức cũng chỉ tìm một người xì, đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, em cũng không phải một cái đèn cạn dầu!" Vo vo cái cốc giấy trong tay, ném ở trên bàn.

 

"À? Chu, tôi cực kì tò mò, người mà em thích rốt cuộc là dạng gì? Sao em lại thích được lâu như vậy? Bây giờ người ta còn đi học không?" Vẻ mặt Vương tỷ đầy tò mò.

 

"Người ta? Đi làm rồi!"

 

"Đi làm? Làm cái gì?" Tiếp tục nhiều chuyện.

 

"Teacher!" Tôi cười nói.

 

"Lão sư? Là bạn học của em à? Chắc cũng đang thực tập hả?" Haiz, Vương tỷ này, đầu để chưng cho đẹp, không một chút ích lợi gì.

 

"Không phải! Người ta lớn tuổi hơn em!"

 

"Ồ. Ha ha. Em thật lợi hại. Không tồi. Hai người lại đều là lão sư. Cái này gọi là..." Vương tỷ bắt đầu vơ vét vốn từ trong bụng mình.

 

"Hắc hắc, cùng chung chí hướng, tư tưởng hợp nhau, tình đầu ý hợp, môn đăng hộ đối...!"

 

"Bội phục bội phục... Chu Minh em lợi hại!" Vương tỷ liền ôm quyền. "Nhìn em cũng không giống người học chuyên ngành tiếng Anh, sao ban đầu không chọn tiếng Trung?"

 

"Chuyên ngành của người ta là tiếng Trung. Nên em liền chọn tiếng Anh. Cái này gọi là song kiếm hợp bích." Tôi cười nói, "Chị muốn em nói tiếng Anh cũng được nha, have a common goal, in the same camp..."

 

"Được rồi!" Vương tỷ nổi điên, "Em xả tiếng Anh tôi liền thấy chóng mặt. Hồi thi đại học ấy, không những cạn kiệt sức lực, còn để lại di chứng nặng nề, vừa nghe tới tiếng Anh là tôi liền choáng váng!"

 

"Ha ha, em có muốn nói đâu? Tự chị hỏi, giờ lại trách em!" Tôi cười làm mặt quỷ.

 

"Haiz, em nhớ người ấy không?"

 

"Hỏi nhảm!" Hỏi cái câu này quả thật là vớ vẩn.

 

"Ờ, cũng đúng! Nhìn em rất phóng khoáng, tôi còn tưởng em đang rất hưởng thụ cuộc sống bây giờ. Nhìn đoán không ra, em lại còn tương tư!"

 

Tương tư, tương tư đến không một giờ phút nào nhàn nhã.

 

"Lúc có thể sớm chiều ở chung, mắt em luôn dính lấy người ta; Sau đó, không thể sớm chiều ở chung, em lại nghĩ cách quấn quýt người ta; hiện tại, ha ha..."

 

Vương tỷ ngạc nhiên nhìn tôi. Mà tôi, lại không biết nên nói tiếp thế nào. Mỗi lần nhắc tới, đều rơi vào nỗi nhớ. Đây đã thành thói quen của tôi, nhưng chung quy vẫn rất nặng nề.

 

"Hiện tại, một mình, tìm tìm kiếm kiếm, vắng vẻ thê lương, còn cách nào khác đâu? Ngày lại qua ngày, ngày tốt ngày xấu gì cũng như nhau, tại sao lại không bình thản sống?" Tôi cười nói.

 

"Ngất. Tôi có thể nghĩ giống em vậy thì tốt rồi. Gần đây thật phiền, thấy cô ấy, nghe cô ấy nói mấy câu liền phiền. Cô ấy toàn nói cái gì mà hết đồ trang điểm rồi tới quần áo linh ta linh tinh, tiếng nói chung ngày càng ít. Theo lý thuyết, hai tụi tôi có thể tính là môn đăng hộ đối, một người là lão sư thể dục, một người là huấn luyện viên Yoga, nhưng cứ thấy không hợp thế nào ấy!" Vương tỷ vừa nói vừa bẻ tay, tiếng phát ra rôm rốp.

 

"Tiếp xúc với những người khác nhau, hoàn cảnh khác biệt, khó tránh khỏi. Chị có thử tiếp xúc với những thứ người ta thích chưa, thử đi vào cuộc sống của người ấy một chút?"

 

"Tôi mới không cần. Vì sao cô ấy không đi vào cuộc sống của tôi?" Vương tỷ nhìn tôi nói.

 

Tôi cười cười lắc đầu. Con người vẫn luôn là như thế, bất kể sự tình gì, đều sẽ đứng trên lập trường của mình suy nghĩ cho mình trước. Luôn miệng nói yêu, yêu ở chỗ nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK