Ly trà vừa đưa đến bên miệng, đồ đệ cũng vừa dứt lời, dừng một chút. Chậm rãi uống.
Đặt ly xuống, cười cười. Đồ đệ nhìn tôi chằm chằm, thần tình tựa hồ có chút không giải thích được.
"Nói xong rồi?" Tôi cười đặt cái ly xuống bàn.
"Dạ, xong...!" Đồ đệ hình như có chút không biết làm sao. Nhìn cậu ta, cảm thấy buồn cười.
"Được, cậu nói xong vậy tới lượt tôi!" Ngồi thẳng người, nhìn bộ dáng đồ đệ chăm chú lắng nghe, vẫn là không nhịn được muốn cười. "Thằng nhóc này, cậu là đồ đệ của tôi, hai ta tám lạng nửa cân, tôi có thể không biết sao?"
Đồ đệ nhìn tôi một cái, nhìn không ra biểu tình gì.
"Cả hai quen biết như thế nào? Có phải là vì cậu la lối ở phòng giáo viên với Đỗ Cẩn, bị tôi dạy cho một trận rồi bỏ chạy. Đúng không?" Tôi liếc nhìn đồ đệ, cậu ta suy nghĩ một chút, gật đầu.
"Cậu nói, dựa vào cái gan nhỏ của cậu, ngay cả tôi cũng không dám đối phó, cậu còn dám theo tôi tranh sao? Mèo dạy hổ, dù sao nó cũng phải giữ lại một tuyệt chiêu cho mình, đúng không?"
Đồ đệ nở nụ cười, uống cạn nước ngọt trong tay, nhẹ nhàng đóng nắp lại.
"Trước tiên không nói bây giờ cậu đã có Hân Hân, cho dù bây giờ cậu độc thân, tôi cũng không sợ! Tôi bây giờ, Triệu Minh Thành, tôi mong muốn cả thế giới đều thích Đỗ Cẩn, như vậy, cả thế giới sẽ bảo vệ người ấy, ủng hộ người ấy, quan tâm người ấy. Cho dù cả thế giới đều đối địch với tôi cũng không hề gì. Dù thế nào tôi chính là tôi, không quan hệ với người khác!"
Cùng đồ đệ nhìn nhau cười, có những lời, tự nhiên không cần phải nói quá rõ.
"Ai nha, sư phụ à, sư phụ đừng thương tâm. Đồ đệ nói thích, nhưng không nói là yêu đến chết đi sống lại. Học sinh cóhảo cảm với lão sư không phải là rất bình thường sao? Ai không có một thời kì ngây thơ a? Đồ đệ còn tưởng rằng sư phụsẽ giống như đụng phải kình địch, không nghĩ tới hoàn toàn đoán sai! Hắc hắc!"
Đồ đệ "hắc hắc" cười, một mình cậu ta ở đó cười khúc khích, tôi liền nghiêm túc nhìn cậu ta. Cười một hồi, đại khái tênnhóc này thấy tình huống có chút không đúng, lại im lặng.
"Tiểu Thành, kỳ thực cậu không cần giả vờ như vậy, thật sự. Tôi biết cái loại hảo cảm ngây thơ này rất đẹp. Thế nhưng... Cậu buông tha là đúng, lý trí qua đi, có lẽ là thống khổ, nhưng qua rất nhiều năm sau, khi cậu nhớ lại, sẽ cảm thấy mình vĩ đại dường nào. Đương nhiên, tôi nói cậu buông tha là đúng, là bởi vì nếu như cậu không buông tha, nhất định sẽ thành bi kịch! Thà rằng bây giờ cậu mất mác, cũng không muốn cậu đau khổ! Sư phụ cậu có thể dạy cậu học tập, giúp cậu làm việc, nhưng là chuyện này, cậu đừng mơ tưởng tôi nhường một bước!"
Một quyền nện ở trên bàn trà, "ầm" một tiếng, dọa đồ đệ giật mình.
"Hơn nữa!" Tôi ngẩng đầu, nhìn đồ đệ còn đang sợ hãi một chút, "Chút chuyện của tên nhóc cậu với Hân Hân cũng cònxử lý không xong, tâm trí của cậu, so với Đỗ Cẩn, cậu không thấy quá nông cạn sao?"
Một hồi thuyết giáo một hồi tâm sự cùng một chút động tác bạo lực, hoàn toàn chỉnh cho đồ đệ đến bối rối. Trong lúc nhất thời tên nhóc này như lọt vào trong sương mù, hoang mang rối bời.
"Đương nhiên!" Tôi ngồi thẳng người, xoa xoa nắm tay có chút đau, "Nếu như cậu vẫn mang ảo tưởng, một chút tôi cũng không ngại, có tình địch là chuyện tốt, có thể giúp tôi tùy thời giữ tỉnh táo, không lười biếng. Có điều, nếu như cậu còn có ý muốn cùng tôi tranh Đỗ Cẩn, tôi mong muốn cậu làm cho mình trở nên mạnh mẽ hơn. Sư phụ cậu không sợ có đối thủ, thế nhưng tôi sợ đối thủ yếu, tục ngữ không phải nói -- Đánh cờ cùng người dở, càng đánh càng nát."
"Dừng dừng dừng, sư phụ, đồ đệ sẽ không, sư phụ cứ tiếp tục chỉ đồ đệ chuyện với Hân Hân nên xử lý như thế nào..." Đồ đệ vừa phe phẩy tay, vừa đứng lên, "Ai nha má ơi, chết khát đồ đệ rồi, đồ đệ đi lấy thêm chai nước ngọt..."
Haiz, xem ra, chút tình cảm mông lung của đồ đệ cứ như vậy bị tôi bóp chết.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Nghe Minh nhi thuật lại chuyện tình của tiểu Thành, có chút bất ngờ.
Làm lão sư dạy bảo học trò, nếu như cẩn thận tỉ mỉ chú ý, sẽ không bỏ sót cảm tình biến hóa của học sinh. Chỉ là mỗi một lão sư có quá nhiều học sinh, có lúc thực sự rất khó để quan tâm từng chút một.
Triệu Minh Thành rất giống Chu Minh trên rất nhiều phương diện. Điều khiến tôi chú ý ban đầu là tên cậu ta. Tức cười thấy tên cậu ta trùng với phu quân của Lý Thanh Chiếu. Không biết là do ý thích của bậc phụ huynh hay do trùng hợp. Lúc đầu Minh nhi biết được tên cậu ta cũng ôm bụng cười một hồi. Cùng ý nghĩ của tôi không có sai biệt, chỉ là Minh biểu hiện càng thêm tự nhiên.
Một ngày đang đi trong hành lang, nghe thấy có người gọi -- "Tiểu Minh", thoáng chốc quay đầu lại, phát hiện Triệu Minh Thành đứng cách đó không xa, mới biết được tên cậu ta không chỉ trùng với một danh nhân, còn trùng với một cái tên lòng tôi luôn nhớ đến. "Tiểu Minh", thì thầm lặp lại, trầm thấp lại có chút mất mát. Vốn đang muốn đi đến văn phòng bộ môn, lại đến cửa sổ phía trước nghỉ chân. Dõi mắt nhìn ra xa, nhìn không thấy hoa đào, cũng không cảm được gió xuân. Trùng trùng điệp điệp, cảm giác mất mát lơ lửng lưng chừng.
Tiết Ngữ văn, cậu ta cùng với người bên cạnh thì thầm nói chuyện riêng. Đi tới bên cạnh cậu ta, mặc dù bạn ngồi cạnh đã ra hiệu cho cậu ta ngừng lại, cậu ta vẫn dửng dưng như cũ. Cực kì giống Chu Minh trong miệng các lão sư khác, làm theo ý mình, hoàn toàn không để lão sư vào mắt.
Trong phòng giáo viên, một lần lại một lần khuyên bảo đều không làm nên chuyện gì. Triệu Minh Thành vẫn là sát thủ kỷ luật số một của lớp, dạy mãi không sửa, làm tôi bắt đầu có chút hoài nghi có phải phương thức giáo dục của mình đối với cậu ta có vấn đề.
Chung quy, cậu ta không phải Chu Minh. Chu Minh sẽ không hề không nghe lời của tôi, sẽ không cùng tôi tranh chấp. Cậu ta không phải Chu Tài Tài, không có cách nào ngủ ở trên lớp lại đồng thời giành được hạng nhất ở các kì thi.
Lại một lần nữa thật trùng hợp, để lúc cậu ta đang bừa bãi lớn lối thì đụng phải Chu Minh -- một người so với cậu ta càngbừa bãi, nóng nảy, cổ quái chỉ có hơn chứ không kém.
Lần đầu tiên giao chiến trong phòng giáo viên, Triệu Minh Thành thua bỏ chạy. Ngày kế trên bàn làm việc của tôi liền xuất hiện bản kiểm điểm, đề tên-- Triệu Minh Thành.
Ác nhân tự có ác nhân trị, nói không phải không có lý.
Sau đó, hai người làm thầy trò, trong lòng mới cảm thấy nhẹ nhàng. Tôi tin tưởng Chu Minh sẽ tận tâm đi trợ giúp đồ đệ của mình, cũng tin tưởng Triệu Minh Thành sẽ không phụ lòng sư phụ giúp đỡ.
Bây giờ nghĩ tới, mới phát giác sau đó Triệu Minh Thành quả thực rất nghe lời. Cậu ta sẽ chủ động tới tìm tôi hỏi bài, sau đó trò chuyện một ít chuyện linh tinh. Cũng sẽ có đôi khi biểu lộ sự quan tâm với tôi. Cậu ta nói, là sư phụ nhờ cậu ta hỗ trợ chăm sóc tôi. Trong lúc nhất thời, tôi chỉ tràn đầy nhớ thương và lo lắng đối với nhóc con phương xa kia, mà không để mắt đến bản thân người hỗ trợ này có thể nảy sinh tình cảm.
Cầm điện thoại im lặng, tiếng cười lọt vào tai.
"Cẩn, cô thật lợi hại! Vì sao đệ tử của em lại thích cô như vậy. Lão sư luôn có người thích có người không thích, chỉ có cô, hình như ai cũng đều thích!"
Trong lời nói lộ ra cảm giác tự hào. Minh nhi cũng không nói mình giao chiến với Triệu Minh Thành thế nào, thế nhưng tôi biết, kết cục của Triệu Minh Thành, nhất định bị chỉnh thê thảm. Bởi vì Chu Minh đối mặt Triệu Minh Thành lần này, đã không phải đứa nhỏ xấu tính lại có chút bạo lực ngày trước. Tâm trí của em đã thành thục, đủ để ứng phó biến hóa quanh mình một cách tích cực.
Về tình về lý, tôi nên lo lắng cho Triệu Minh Thành. Nếu như là ngày trước, tôi nên quan tâm nhiều hơn một chút. Thế nhưng, mặc kệ là bây giờ hay là ngày xưa, cán cân trong lòng đều thủy chung nghiêng về một bên, chính là Chu Minh. Từ đầu chí cuối, người tôi che chở càng nhiều, quan tâm càng nhiều hơn, cũng chỉ có Chu Minh. Lo lắng em sẽ phải chịu nhiều khốn nhiễu, sợ em sẽ đau lòng rơi nước mắt...
Có đôi khi, mơ hồ thấy một bóng dáng nho nhỏ, lặng lẽ đặt một phần điểm tâm lên bàn tôi; trong giờ thi làm bài nhanh nhất nằm sấp ngủ, bị tôi vỗ một phát bừng tỉnh, sợ hãi trong chốc lát, lúc ngẩng lên lại tươi cười; trên giường bệnh mặt tái nhợt, băng gạc che kín cổ tay; khuôn mặt non nớt dần dần thay đổi, đôi mắt ngày trước như hồ nước trong vắt trở nên sâu lắng, góc cạnh sắc sảo do năm tháng mài dũa nên, trong thử thách càng thêm già dặn. Ở trong lòng tôi, sự ưu tú của em không ai bằng, địa vị của em, cũng không ai có thể sánh kịp.
Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nói, mà em, cũng chưa bao giờ hỏi.
"Nếu như một ngày kia Triệu Minh Thành thổ lộ, phải làm sao bây giờ?"
"Cậu ta sẽ không!"
"Vì sao?"
Em mỉm cười ở đầu dây bên kia, có chút ý tứ đã suy tính rõ ràng, cầm chắc thắng lợi.
"Lúc cậu ta có tình cảm lại không biểu lộ, nói rõ cậu ta là một người nhát gan. Ngày hôm nay em khiêu chiến với cậu ta, cậu ta lại không dám nghênh chiến, nói rõ cậu ta là một người tự ti. Khi cậu ta thích cô cũng không có kiên trì chờ đợi, mà lại lựa chọn Hân Hân, nói rõ cậu ta là một người dễ thay lòng đổi dạ đồng thời thỏa mãn với hiện tại. Nếu cậu ta không sợ thổ lộ với cô xong về sau ở chung sẽ trở nên xấu hổ, thì cũng sợ sau đó sẽ biến thành oan gia cừu địch với em, ngày hôm nay cậu ta nói chuyện này cho em biết, là muốn mượn em nói cho cô biết, phương diện này, nhất định là kiểu chịu đựng đã lâu giờ phun ra hết cho nhẹ lòng, cũng có ý tứ rằng vật đổi sao dời hoàn cảnh đã khác. Ý thằng nhóc đó là, mọi việc qua đi hãy để nó qua đi, về sau nên thế nào thì vẫn thế nào, đã biết biển rộng trời cao, rồi cũng đã lùi bước, thì còn có cái đạo lý gì lại đem mình đặt trên đầu sóng ngọn gió?"
Những câu này nói rõ ràng rành mạch, đến nỗi lời đã nói xong, tôi vẫn còn đang suy tư đạo lý trong đó.
"Đỗ lão sư!"
Tiếng cười trong điện thoại lại vang lên, cách xưng hô này rõ ràng có ý trêu chọc tôi.
"Chuyện gì?"
"Hắc hắc, có phải ngộ tính của em rất cao hay không?"
Trong lời nói đầy đắc ý. Trước đây nhóc con tự phụ kia, làm tôi tức giận đến nỗi muốn ở trong lớp hạ bệ vẻ kiêu căng của em ấy. Dạy học mấy năm, hết lớp học sinh này đến lớp học sinh khác, Minh nhi là người duy nhất bị tôi động tay động chân 'dạy bảo'. Cũng chỉ có em, có bản lĩnh làm tôi tức đến nông nỗi 'phát điên'.
"Em rốt cuộc muốn nói cái gì?"
"Hắc hắc hắc hắc!"
Lại tiếp tục cười khúc khích, thật là làm cho người vừa bực mình vừa buồn cười. Không có biện pháp nào.
"Lần trước lúc em rối rắm chính là cô đã khuyên em như thế, dùng loại giọng điệu này, cách nghị luận này, còn có phương thức logic như thế, hì hì, xong rồi a, bị em học xong rồi!"
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Cẩn bên kia đầu dây bất đắc dĩ. Tương đối thoả mãn với những lời chính tôi vừa nói, haiz, tôi không đi tham gia cuộc thi hùng biện thật sự là đáng tiếc.
"Em rất đắc ý đúng không?" Cẩn ở bên kia đầu dây khẽ nói
"Dạ đâu có đâu!"
"Nhéo cho em tàn phế bây giờ..." Cắn răng nghiến lợi.
"Hả?" Tôi nghe sấm sét đì đùng bên tai, lập tức kinh ngạc. "Quân tử động khẩu không động thủ..." Tôi kháng nghị nói.
"Tôi động thủ sao?" Nhỏ giọng, tràn đầy vô tội.
"Hơ..." Tôi hết chỗ nói rồi, "Cô đây là đe dọa!" May mà học chút pháp luật thường thức, thỉnh thoảng còn có thể dùng một chút.
"U, Chu lão sư, cái gì là đe dọa?"
Ngất, đây rõ ràng là làm khó tôi, vội vàng chạy vào phòng 'baidu' .
"Tàng trữ hoặc sử dụng những vật đe dọa, bạo lực hoặc dâm loạn, hoặc chửi rủa, vũ nhục người khác, sẽ bị khép vào tội xúc phạm đe dọa." Đọc một cách máy móc, tri thức Internet thật cường đại.
"Tôi chửi rủa vũ nhục em?" Cẩn phản vấn tôi.
"Dạ không!"
"Vậy tôi dâm loạn em?"
Sét đánh đì đùng, nhất thời ba vạch đen từ trên lao thẳng xuống đầu tôi. "Dạ không!"
"Vậy em bịa đặt, em xúc phạm danh dự tôi, nói đi, đem ra tòa hay giải quyết riêng?"
Tôi ngất, rõ ràng là tôi có lý mà? Nguyên cáo đổi thành bị cáo lúc nào vậy?
"Ra tòa thì xử lý như thế nào?" Thận trọng hỏi.
"Viết kiểm điểm một vạn từ nộp lên cho tôi!" Mồ hôi, cái này có chút hung ác.
"Giải quyết riêng thì sao?"
"Nhéo cho em tàn phế!"
"..."
Haiz, thảo nào trong 《Tỉnh thế nhân duyên》có một câu như thế này-- ác nhân tự có ác nhân trị, trộm cướp sẽ bị cường đạo hạ. Ngọc tỷ chọc tôi, đồ đệ chỉnh Ngọc tỷ, tôi đả kích đồ đệ, cuối cùng bị Cẩn trị.