Cẩn cho xe dừng ở cửa tiểu khu, khoanh tay đứng bên cạnh cửa xe.
Đi tới bên cạnh Cẩn, tựa hồ thấy bầu không khí có chút không đúng. Nàng ngẩng đầu nhìn tôi một cái, ánh mắt lạnh lùng, mặt không biểu tình.
"Làm sao vậy?" Đứng ở bên cạnh Cẩn nhẹ giọng hỏi. Tôi đã đợi đến khi thấy Cẩn lái xe quẹo ra ngoài mới ra tay, vì lo lắng không thể để cho nàng và Dương Dương nhìn thấy cảnh tượng quá mức máu tanh và bạo lực. Hay là, Cẩn thấy được, hoặc là đoán được. Cẩn là đang giận tôi sao? Trong một khoảng thời gian ngắn, tôi có chút không có biện pháp xác định.
Cẩn im lặng một hồi, ngẩng đầu nhìn tôi một cái. Bốn mắt đối diện nhau, không biết là bởi vì trời quá tối hay là bởi vì tôi có chút chột dạ, càng không nhìn ra Cẩn đang nghĩ gì.
"Haiz!" Cẩn thở dài, trực tiếp vòng qua. Mở cửa xe, ngồi ở ghế phó lái.
Dương Dương ngồi ở phía sau nhìn chúng tôi, trong lúc nhất thời, tôi cũng không biết làm sao.
Mặc kệ thế nào, trước tiên trở về rồi hãy nói.
Vừa về tới nhà, Cẩn liền đi thẳng vào phòng, đóng cửa phòng ngủ lại. Ngoài phòng ngủ, chỉ để lại tôi và Dương Dương hai mặt nhìn nhau.
"Minh Minh!" Sửng sốt một lát, Dương Dương lôi kéo tôi lại một góc. "Mình lắp ráp tiếp được không?" Nó chỉ chỉ mô hình trên bàn.
"Được chứ, vì sao lại không được? Không phải đã nói rồi sao? Trở về Minh Minh cùng con ráp tiếp!" Tôi xoa đầu Dương Dương, ngồi ở trên ghế sofa.
Sơ đồ đơn giản lại một chữ cũng nhìn không được, không ngừng nhìn về phía phòng ngủ – cửa vẫn đóng chặt như trước.
Chưa được 15 phút đồng hồ, trong đầu tới tới lui lui vòng vo tìm một đống cách, có chút lo lắng.
"Dương Dương, có phải lúc Minh Minh bảo mẹ với con đi trước thì mẹ con liền lái xe thẳng tới cửa hay không?" Tôi kéo Dương Dương bắt đầu nêu ra nghi vấn.
"Dạ đúng!" Dương Dương cầm khối lắp ghép, vẫn đang chăm chú nghiên cứu.
"Có dừng lại nhìn Minh Minh chút nào hay không?"
"Dạ không!" Dương Dương suy nghĩ một chút, lắc đầu.
Cái này thật kỳ quái, nếu không thấy được tôi ra tay đánh Hàn Học Hiên, cơn tức giận này, rốt cuộc là vì cái gì? Tôi bó tay không cách nào lý giải.
"Vừa nãy con cũng có chút sợ!" Dương Dương lầm bầm, "Vừa nhìn thấy ba kéo mẹ liền thấy sợ hãi!" Thằng bé ngẩng đầu lên, nhìn tôi.
Nghe được Dương Dương nói như vậy, ngực không khỏi nhói lên. Đối với trẻ con, ám ảnh bạo lực gia đình sẽ lưu lại rất sâu. Cho dù có chậm rãi lớn lên, trở nên mạnh mẽ, vẫn sẽ không sửa đổi được sự sợ hãi sâu trong lòng. Trên cái thế giới này, nơi ấm áp nhất không nơi nào khác chính là gia đình, người thân cận nhất không ai khác chính là cha mẹ, mà bạo lực gia đình lại làm cho thân tình này trở nên không còn bình yên nữa, làm cho sự hoài nghi bén rễ trong nhau, làm cho cảm giác an toàn chậm rãi biến mất hầu như không còn.
Tôi chỉ hy vọng, đối với Dương Dương mà nói, hiện tại bù đắp còn chưa quá muộn.
Những mùi vị tôi từng nếm trong quá khứ, tôi chẳng hề muốn nghĩ tới quá nhiều. Lại thật không ngờ, ký ức nặng nề ấy, làm tôi càng thêm muốn quan tâm yêu thương hai người kia.
"Dương Dương, ba con có đối xử tốt với con không?" Tôi kéo Dương Dương đến bên cạnh, nhẹ giọng hỏi.
"Ba..." Dương Dương nhìn tôi một cái, suy nghĩ một chút, nói tiếp: "Ba không hay ở nhà, trong nhà chỉ có con, em trai với dì. Khi ba ở nhà, dì rất tốt với con. Thế nhưng khi ba không ở, dì liền trở nên rất hung dữ!" Dương Dương nhìn chằm chằm bàn trà, chậm rãi nói.
Các loại tiết mục về con chồng mẹ kế này từ xưa đến nay đều có, dai dẳng mà day dứt, tình tiết hầu như cũng đều giống nhau. Hàn Học Hiên học vấn cao như thế lại có thể nghĩ không ra cái này sao? Là nghĩ không ra, hay là căn bản cũng không thèm nghĩ đến?
"Minh Minh!" Dương Dương nhìn tôi, trong ánh mắt lóe ra hoang mang, thấm vào một loại khổ sở cực kì không hợp với tuổi của mình. "Kỳ thực con biết, dì thường nói xấu con với ba ở sau lưng, ba luôn mắng con, nói con không ngoan. Lúc ba mắng con, dì còn nói đỡ cho con. Con nghĩ, dì thật đáng sợ!"
Ánh mắt thằng bé thật bén nhạy, dù nó không nói, thế nhưng cũng không biểu thị nó nhìn không thấy.
So với những đứa trẻ cùng lứa, trên nhiều khía cạnh, Dương Dương cũng coi là trưởng thành. Nhưng cái giá đó có phải quá lớn hay không?
"Dương Dương, tụi mình không quay về được không?" Tôi vuốt tóc Dương Dương, thấp giọng hỏi.
"Không quay về?" Trong ánh mắt của Dương Dương toát ra vẻ vui mừng, nhưng rất nhanh liền bị nghi ngờ thay thế.
"Đúng, con ở lại với mẹ!" Tôi nở nụ cười, nhìn Dương Dương nói.
Dương Dương nhìn tôi, suy nghĩ một chút, "Thế nhưng, không phải con hẳn là nên ở với ba sao?"
"Đúng vậy, khi đó con còn nhỏ, hiện tại con lớn rồi! Con nhớ kỹ Minh Minh nói, con có quyền được lựa chọn, muốn ở với ba, hay với mẹ, do chính con quyết định! Con quyết định xong rồi, Minh Minh giúp con nghĩ cách!"
Dương Dương im lặng. Thằng bé này đã có suy nghĩ của chính mình. Thời gian dài vất vả mà sống làm nó nói ít đi, mà quan sát và suy ngẫm nhiều hơn.
"Muốn ở lại sao?" Tôi bắt tay đặt lên vai Dương Dương, nhẹ giọng hỏi.
Dương Dương suy nghĩ một hồi, nhìn tôi một cái, gật đầu.
Thở dài. Dương Dương chính là nhân vật mấu chốt. Thái độ của nó, đối với chuyện tôi định làm là cực kì quan trọng. Nếu như thật phải ra tòa, thái độ của Dương Dương sẽ trở thành yếu tố quyết định.
"Minh Minh!" Dương Dương gọi tôi một tiếng, tôi nhìn nó, cười cười. "Minh Minh đi xem mẹ đi! Con cảm giác hình như mẹ không vui!"
Ngực có chút chua xót, lại có chút vui vẻ. Một đứa con hiểu chuyện như thế, đối Cẩn mà nói, cũng là một loại an ủi đi.
Lại nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt một chút, suy nghĩ một chút, đứng lên.
Nhẹ nhàng vặn một cái, cửa mở, thì ra, cửa không có khóa.
Trong phòng không có mở đèn, một mảnh tối đen. Nhẹ nhàng bật công tắc, đèn sáng, Cẩn đang ngồi ngay trước bàn.
Tóc loà xoà, hai tay khoanh lại ghé vào trên bàn làm việc. Chỉ nhìn như thế, tôi cảm giác được nội tâm của nàng khốn đốn và mệt mỏi rã rời. Khi Cẩn không ở bên, tôi luôn là một người đắm chìm trong tưởng nhớ. Mỗi khi nhớ tới Cẩn, luôn có thể nhớ tới nàng trên bục giảng chậm rãi giảng bài. Tiếp xúc càng nhiều, hiểu rõ càng sâu càng cảm giác được, sự nhẫn nhịn và kiên cường của người phụ nữ này. Đương nhiên, còn có cả những nỗi khổ và chua xót không muốn ai hay biết.
Lặng lẽ đi tới, đứng ở phía sau, đặt tay lên vai Cẩn.
"Mệt mỏi? Lên giường ngủ đi!" Ở bên tai Cẩn, nhẹ nhàng nói.
Cẩn vẫn nằm sấp nguyên chỗ cũ, không nhúc nhích.
Đứng ở phía sau Cẩn, tôi không biết làm sao. Ngày thường thích phỏng đoán tâm tư người khác, lại biết rất rõ rằng chuyện này rất khó, không thể nào suy đoán được.
Trong phòng có chút lạnh. Nhìn Cẩn chỉ mặc lớp áo ngủ mỏng manh, suy nghĩ một chút, cởi áo lông trên người xuống, đắp lên lưng của nàng.
Vuốt tóc Cẩn, nhẹ nhàng sửa sang lại một chút. Vừa định rút tay lại, Cẩn đột nhiên ngồi dậy, bắt lấy tay tôi.
"Xin lỗi!" Cẩn không quay đầu lại, chỉ lẩm bẩm.
"Sao lại nói như vậy?" Vừa định rút tay ra để đi vòng qua bên Cẩn từ phía sau, tay của Cẩn vẫn dùng sức cầm tay tôi. Tay kia cũng giơ lên, hai tay nắm thật chặt, như một đứa bé đang chết đuối, trong lúc bất chợt chộp được một đám rơm rạ.
Tôi xác định, tôi không chỉ là rơm rạ, tôi còn là phao cứu sinh.
Không thể động đậy, không thể làm gì khác hơn là cứ ngu si đứng như vậy.
"Cô làm sao vậy?" Dùng tay kia, cúi người xuống, đặt trên vai Cẩn, "Nói cho em biết được không?"
Mặt của tôi dán lên mặt Cẩn, cảm giác được hơi thở của nàng. Gọng kính đụng nhau, ánh mắt của nàng trong nháy mắt thoạt nhìn có tâm sự nặng nề.
"Minh nhi, tôi phát hiện, tôi sợ anh ta!"
Sợ? Lại là cái chữ này. Vừa nãy ở trong phòng khách, Dương Dương nói nó sợ ba, mà bây giờ, Cẩn cũng nói ra cái chữ này. Hàn Học Hiên đến tột cùng là loại đàn ông gì, lại có thể làm cho vợ cũ của mình, con trai của mình lưu giữ nỗi sợ hãi sâu sắc như vậy?
"Lúc anh ta nắm tay tôi, tôi thực sự cảm giác rất sợ hãi! Tôi cũng không biết mình bị sao nữa, chỉ muốn tránh đi thật xa. Tôi nghĩ, anh ta giống như một cơn ác mộng, gạt đi không được." Giọng Cẩn có chút hoảng hốt. Giọng điệu như vậy, đối với tôi mà nói, tựa hồ thật xa lạ.
Từ khi tôi biết Cẩn, vẫn cảm thấy nàng là không gì làm không được. Là một người mạnh mẽ trong sự nghiệp, từ một lão sư dạy thay bình thường đến bây giờ thành nhà giáo ưu tú của tỉnh, chủ nhiệm của khối. Nàng sống một mình, không có bất kỳ thân nhân nào quan tâm và chăm sóc. Chịu cảnh mẹ con chia lìa với con trai, nhịn xuống thương nhớ và rối bời. Đối đãi học sinh, nàng vẫn luôn kiên nhẫn, dung lý đả thông dùng tình cảm hoá. Đối đãi đồng sự cũng là xử lý thoả đángthành thạo. Mười giờ tối xong tiết tự học, nàng một người trong bóng đêm lặng lẽ về nhà. Phụ huynh làm khó dễ, nàng cũng là một mình kiên trì dùng lời lẽ thuyết phục. Mà bây giờ, khi nàng ở trước mặt tôi nói ra hai chữ 'sợ hãi', tôi biết, nàng đang đem những yếu ớt nhất trong lòng bày ra trước mặt tôi. Nàng cũng cần chăm sóc, cần quan tâm, cần một người ở bên người cạnh, để cho nàng dựa vào, cho nàng cảm giác an toàn.
Hàn Học Hiên. Nếu như vừa rồi tôi còn đang có chút hối hận vì hành động tuỳ tiện và lỗ mãng của mình, thì hiện tại, tôi lại không còn chút cảm giác hối hận nào nữa, vừa vặn tương phản, tôi lại cảm giác mình không đủ hung ác. Người đàn ông đó gây ra một vết thương lòng như thế cho Cẩn, cho dù dùng mạng của chính mình để đền bù, cũng không hề là đủ.
"Sợ cái gì? Không phải em ở bên cạnh cô sao? Sao phải sợ người ta tổn thương cô? Cô yên tâm, có em ở đây!" Hai tay tôi dùng sức ôm lấy Cẩn. Hôn lên má nàng, tựa đầu vào đầu nàng.
Nàng chỉ là nắm cánh tay tôi thật chặt. Từ nhỏ đến lớn, hi vọng lớn nhất của tôi là có một ngày tôi có thể để cho Cẩn ỷ lại, mà bây giờ, tôi làm xong rồi. Thế nhưng, vì sao lòng lại đau như vậy?
"Không phải tôi sợ anh ta sẽ động tay động chân. Chỉ là nhìn thái độ của anh ta lúc nói chuyện, tôi lại thấy sợ hãi. Anh ta đã dạy tôi biết cái gì là lòng người mau thay đổi. Vốn dĩ là nhỏ giọng dịu dàng lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, vốn dĩ là người mình nghĩ sẽ bảo vệ mình lại đột nhiên trở nên bạo lực đối đãi. Mỗi một lần tôi gặp anh ta, cả người tôi đều tràn đầy sợ hãi. Không thể tin được bất luận kẻ nào, nhận không ra thật giả!"
"Không sợ, ngoan! Không sợ!" Tôi ôm Cẩn, khẽ nói. Cứ như đang an ủi một cô bé bị sợ hãi, cẩn thận từng ly từng tí, nhỏ nhẹ dịu dàng.
"Xin lỗi, vừa rồi lạnh lùng với em như vậy. Giống như là, tôi vẫn cứ mang nỗi sợ hãi với anh ta áp đặt lên người của em!" Cẩn cười khổ một cái, gò má liền áp vào gò má tôi thật chặt.
"Không sao, em rất vui lòng, kẻ khác làm sai, em đến bù đắp!" Tôi cười cười, "Chỉ cần cô cho em cơ hội, là tốt rồi! Dù cô không cho em cơ hội, em cũng sẽ tự mình tìm cơ hội! Em thế nhưng rất biết tận dụng mọi sơ hở nha!"
Cẩn dừng một chút, cũng cười. Giơ tay lên, xoa đầu tôi.
"Lúc em đi tới gặp anh ta, tôi thật sợ hai người sẽ đánh nhau. Minh nhi, bây giờ em đã thực sự bình tĩnh hơn trước đây nhiều!"
"Phải không?" Tôi chột dạ ho nhẹ một chút, "Kỳ thực, Đỗ Cẩn, em nói cái này nhưng cô không được giận. Em sợ cô tức giận, thế nhưng, em nhất định phải nói. Bởi vì... Chu Minh em không muốn giấu diếm cô bất cứ chuyện gì!"
Cẩn không có lên tiếng, yên lặng nghe.
"Kỳ thực, em có đánh Hàn Học Hiên!"