• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Làm sao vậy?" Cẩn cúi đầu, nhìn tôi, mặt đầy dấu chấm hỏi.

 

Nhìn ba người bạn cùng phòng che mặt cười trộm, thở dài, kéo cái ghế bên cạnh lại, để Cẩn ngồi xuống.

 

"Em nói rõ trước, việc này không liên quan gì với em."

 

"Ừ!" Cẩn tựa hồ đoán được đây là loại chuyện gì, khẽ cười.

 

"Lớp tụi em có một bạn nữ, không biết là con mắt bị cát bay vào hay là làm sao, mở mắt ra, liền coi trọng em." Dứt lời, ngẩng đầu nhìn mấy đứa bạn cùng phòng nhiều chuyện, trừng mắt, bọn họ đều đang bận rộn chuyện của mình, kỳ thực đều dựng thẳng lỗi tai lên ghe chuyện cười.

 

"Bạn đó nói với em, em liền thẳng thừng cự tuyệt. Ai biết con nhỏ đó phát bệnh thần kinh, lúc em không có mặt liền chạy tới ngủ trên giường em, ôm gối của em, đắp chăn của em, cô nói xem cái chăn kia em còn có thể muốn không?"

 

Nói xong, Cẩn nở nụ cười.

 

"U chà chà, Tài Tài nhà mình thật lợi hại, đi đến chỗ nào cũng thu hút ong bướm được!"

 

Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, vừa mới kể xong, đã bắt đầu hờn mát.

 

"Em nào có?" Không phải em thu hút, em trốn còn không kịp, nào dám thu hút? Em..." Vừa muốn giải thích gì đó, đột nhiên cảm thấy tình hình có gì đó không đúng lắm, nhìn thấy ánh mắt cưng chiều của Cẩn, tôi liền cảm thấy mình lại bị đùa giỡn.

 

"Cô..." Tôi chỉ vào Cẩn, mặt bất đắc dĩ, "Cô không có tức giận, cô trêu em!"

 

Rốt cuộc Cẩn bật cười, "Khờ khạo!" Nàng xoa đầu tôi, dưới ánh mắt kinh ngạc của đám bạn cùng phòng, chúng tôi bậtcười.

 

Đồ đạc trong ký túc xá đều để nguyên ở đó, ai muốn lấy muốn ném thì tuỳ, không liên quan gì đến tôi. Đồ đạc trong nhà cũng được tôi và Cẩn thu dọn xong. So với ký túc xá, tôi có tình cảm với khoảng không gian nhỏ chỉ có 50 mét vuông này hơn. Ở ba năm nay, phần lớn thời gian ở trường đều là ở thư viện, mà nơi này, chiếm lấy thời gian còn lại, nếu như nói đến ký ức đại học của tôi, sợ cũng chỉ có hai nơi này.

 

Cẩn thu dọn trong nhà, tôi thì chuyển tới chuyển lui, liên hệ công ty chuyển phát nhanh, phần lớn đồ đều gửi vận chuyển về. Một đống giấy tờ tài liệu xếp lung tung được Cẩn thu dọn gọn gàng ngăn nắp, nói cho tôi biết cái nào cần cố gắng giữ kỹ, cái nào cần bên trường đóng dấu, phải đi chỗ nào để giải quyết các thủ tục.

 

Chúng tôi thu dọn mất ba ngày, trả phòng, mua vé máy bay dẹp đường về phủ.

 

Về tới nhà mới biết, mẹ đã mua nhà xong rồi, cũng đã trang trí nội thất, đồ dùng trong nhà cũng đã sắm đầy đủ. Tôi mang những thứ ở nơi ở cũ, đặc biệt là những thứ trong phòng sách, dời hết sang nhà mới.

 

Nhà mới rất lớn, bốn phòng hai sảnh. Quả thực còn lớn hơn nhà ông nội. Không biết mẹ nghĩ thế nào, ba người thôi cần gì ở nhà lớn như vậy. Nhanh chóng thu dọn hai phòng ngủ, còn lại hai phòng, làm thành hai cái phòng sách một lớn một nhỏ.

 

Thiết kế phòng sách cho Dương Dương mất khá nhiều thời gian và công sức của tôi. Nhiều phương án nghĩ đến đều cảm thấy không thích hợp. Sau đó dứt khoát lên mạng, gom phương án từ đám bạn, phương án tối ưu không đơn giản chỉ là khẩu hiệu, muốn làm được quả thật là khá phức tạp.

 

Bàn bạc hồi lâu, cuối cùng cũng chọn ra một phương án đưa cho Cẩn. Cẩn rất hài lòng với bản thiết kế.

 

Người hài lòng với nhà mới nhất chính là Dương Dương, không ngừng nghỉ nhảy nhót tưng bừng. Tôi hỏi Cẩn, nếu có một ngày, Dương Dương hỏi về mối quan hệ của đôi mình, tôi nên trả lời thế nào? Cẩn chỉ cười, nàng nói tôi không cần nói bất kì điều gì, để Dương Dương tới hỏi nàng.

 

Vợ đã cân nhắc chu toàn hết mọi vấn đề rồi, tôi nghĩ, đáp án của vấn đề này, nàng cũng đã suy nghĩ từ rất lâu rồi!

 

Dọn dẹp nhà, mua xe, mới vừa về đã bận rộn liên tục. Thật vất vả coi như đã xong chuyện nhà cửa, cầm một đống giấy tờ và giấy chứng nhận tốt nghiệp đi đến trường học.

 

Ngược lại thì thủ tục nhận chức ở cấp ba có vẻ ít phức tạp hơn thủ tục tốt nghiệp ở đại học nhiều, phó hiệu trưởng vỗ vỗ vai tôi, bảo tôi nghỉ ngơi cho tốt, mười ngày sau, nhóm học sinh từ lớp 9 chuyển lên lớp 10 sẽ bắt đầu học vào kỳ nghỉ, lúc đó tôi cũng sẽ chính thức đi làm.

 

Tôi đã từng nghĩ là kỳ nghỉ hè của một lão sư mới về trường như tôi mà nói cũng không được bao nhiêu ngày, thế nhưng không ngờ lại ít như vậy.

 

Thành tích thi cuối kỳ của Dương Dương rất tốt, theo ước định của bọn tôi, là phải dẫn nó đi Disney Hồng Kông. Mặt ủ mày chau về nhà, vợ hỏi tôi làm sao vậy, có phải là xin việc không thuận lợi không. Tôi đau khổ nói trường học chỉ cho tôi 10 ngày để nghỉ ngơi, sau đó phải bắt đầu đi làm.

 

"Ha ha!" Vợ cười xoa đầu tôi. "Phải vậy chứ, ai kêu em là lão sư mới về trường!"

 

Đổ mồ hôi, tôi là mới... mới... mới... mới... mới về...

 

"Nhưng mà, tụi mình đã hứa là dẫn Dương Dương đi Disney Hồng Kông rồi!" Tôi bĩu môi, mất hứng nói.

 

"Không sao, học hè cũng không phải học đến khai giảng, tháng tám sẽ có ngày nghỉ!" Cẩn tiến lên một bước, kéo tay tôi.

 

"Từ đầu đã lên kế hoạch hết rồi, nhà trường cũng thật là, không phải nói hiện tại không học thêm vào ngày nghỉ sao? Trường học cũng không cố gắng thực hiện theo chính sách, ngược lại còn đi gây án, hừ!" Tôi lải nhải cằn nhằn.

 

"Được rồi được rồi! Chu lão sư, em hãy thành thành thực thực chuẩn bị cho việc lên lớp đi!" Cẩn cười nhéo cái mặt đang tức giận của tôi.

 

Ngồi trên sofa, cầm lấy quả táo trên bàn trà bỏ vào miệng. Cẩn cười, lấy quả táo đã bị cắn một miếng trong tay tôi, cầm lấy dao trên bàn, cẩn thận gọt vỏ giúp tôi.

 

"Còn chưa vui à? Haiz, em cũng sắp làm lão sư rồi, sao vẫn tính tình con nít vậy?"

 

Tôi cúi đầu im miệng, cơn giận đã sớm tan thành mây khói, không nói lời nào, chỉ là muốn Cẩn dỗ tôi vài câu.

 

Đang nói, Dương Dương từ trong phòng chạy ra, vừa ra đến liền hỏi tôi, "Minh Minh, passport của nhà mình làm xong chưa?"

 

Lập tức câm nín, thực sự là không biết nói gì! Hai ngày nay có thời gian đều chạy đi làm passport tới Hồng Kông, cũng xin passport xong rồi, nhưng không có thời gian để đi Hồng Kông, chuyện này bảo tôi làm sao mở miệng nói với thằng bé đây!

 

Nhanh chóng hướng ánh mắt cầu cứu về phía Cẩn, Cẩn hiểu ý, nhếch khóe miệng.

 

"Dương Dương, trong tủ lạnh có mua kem cho con đó, con xem thử đi!"

 

"Dạ? Deee!" Dương Dương vui vẻ, hí ha hí hửng chạy vào phòng bếp.

 

Ngất, vậy mà cũng có thể sao! Tôi phục rồi, công phu đánh lạc hướng người khác của vợ mạnh hơn tôi rất nhiều.

 

Tâm tình vốn đã thoáng chuyển biến tốt bị một câu bất ngờ của Dương Dương làm cho rơi xuống lại đáy vực. Vợ nhìn dáng vẻ ăn quả đắng của tôi mà cảm thấy buồn cười, trong lúc nhất thời cười đến run rẩy.

 

"Cẩn thận con dao!" Nhìn nàng vừa cầm dao vừa cười, lưỡi dao kia lúc ẩn lúc hiện ngay bên cạnh quả táo, lấp lánh làm cho tôi hoa cả mắt.

 

"Để em gọt cho!" Đón lấy con dao, gọt hết phần vỏ chưa gọt xong, sau đó đưa quả táo lại cho Cẩn.

 

"Xong rồi nè, cô ăn đi!" Tôi cười.

 

Cẩn nhìn tôi như sinh vật lạ nửa ngày, sau đó quay đầu. "Tôi không ăn!"

 

Lau con dao, cẩn thận đóng lại rồi để trên bàn. "Sao lại không ăn?" Tôi tò mò hỏi.

 

Cẩn dùng vẻ mặt như gặp phải quỷ nhìn tôi, lại sờ trán tôi. "Em không giận đến ngu người rồi chứ?"

 

"Dạ?" Tôi không có giận đến ngu người, nhưng là bị hỏi đến ngu người.

 

"Tôi nhớ rõ là con khỉ nào đó muốn ăn táo mà!" Cẩn cố nén cười, nói.

 

"Hơ..."

 

Ngất, đúng là tôi muốn ăn, hiện tại lại trông mong người ta ăn... Quả thật là ngu người mà...

 

Xe đã đưa đi dán, xế chiều, mang Cẩn và Dương Dương đi lấy. Khởi động xe, nhìn vợ con ngồi trong xe, trong lòng có một cảm giác đủ đầy chưa từng có.

 

Từ nhỏ tôi đã không có khái niệm gia đình. Tiểu học và cấp hai ở trong ký túc xá, cấp ba ở một mình, đại học lại càng là một người đi tha hương. Cái từ gia đình này đối với tôi là quá mơ hồ. Tôi đã từng hỏi bà nội, ba có một gia đình, mẹ có một gia đình, vậy còn tôi, có tính là dư thừa hay không. Bà nội chỉ ôm tôi vào lòng, xoa đầu tôi, vừa rơi nước mắt nói: "Bé con, đây chính là gia đình của con!"

 

Nhưng tôi không có cách nào xem nhà bà nội thành nhà của mình. Lúc ông nội bị tôi làm cho tức giận sẽ nói: "Đây là nhà ông nội, con cút đi!" Câu này là do giận quá nên mới nói thế, không thể cho là thật, nhưng lại khắc sâu vào tư tưởng của tôi. Tôi từng cho rằng sau này khi lớn lên tôi sẽ phải lang thang, trời đất rộng lớn nhưng không có một mảnh đất cho tôi dung thân, đi tới nơi nào, cũng chỉ là tạm trú ở cõi đời này, thế nên ở bao lâu cũng không cần quá để ý.

 

Mà hiện tại, rốt cuộc cũng có được cảm giác ấm áp đã lâu không có. Mưa to gió lớn hơn nữa tôi cũng không sợ, bởi vì tôi biết, bất kể trời tối đen thế nào, đều sẽ có một người chờ tôi trở về, có một ngọn đèn vì tôi mà thắp sáng.

 

Chậm rãi nắm chặt tay Cẩn, bị suy nghĩ của mình làm cho xúc động đến không thể nói nên lời. Dương Dương đang ngồi ở phía sau, lại không biết nên nói gì, nên chỉ nắm lấy tay Cẩn. Nàng tựa hồ đoán được suy nghĩ của tôi, dùng ngón cái khẽ vuốt mu bàn tay tôi, lại nhẹ nhàng ấn xuống một cái.

 

"Dương Dương, muốn ăn cái gì a? Đêm nay nhà mình ra ngoài ăn!" Tôi vừa lái xe vừa nói với Dương Dương ngồi đằng sau.

 

"Ăn cái gì cũng được sao? Cho con chọn hả?" Dương Dương đứng dậy, thò đầu ra từ sau ghế.

 

"Ừ, nghe con, nói đi!" Tôi cười, nhìn Cẩn một chút.

 

"Ăn hải sản!"

 

囧... Tôi phục rồi, quả thật là không phát biểu thì thôi, chứ lên tiếng một cái là muốn bật ngửa.

 

"Dương Dương thích ăn hải sản à?" Tôi quay đầu nhìn Cẩn một chút.

 

"Mẹ cũng thích ăn!" Cẩn chưa kịp trả lời, Dương Dương đã nói tiếp.

 

"Không được, Minh Minh dị ứng hải sản!" Cẩn quay đầu nói với Dương Dương, "Ăn cái khác đi!"

 

Tôi nở nụ cười, quay đầu xe, chạy ngược trở lại.

 

"Đi đâu vậy?" Cẩn thấy tôi đổi hướng, không nhịn được hỏi.

 

"Đi ăn buffet hải sản nha! Đi, buổi tối hôm nay ăn hải sản! Đã nói rồi mà, nhóc con nhà mình chọn! Dương Dương muốn ăn hải sản thì liền ăn hải sản!" Tôi quay đầu lại nhìn Dương Dương một chút, cười, tiếp tục chạy.

 

"Không phải em dị ứng sao?" Cẩn quay đầu hỏi tôi.

 

"Em cũng chưa nói em ăn, buffet hải sản không phải chỉ có mỗi hải sản không. Chắc chắn là có beefsteak, nước trái cây, còn có các loại mì Ý, hai mẹ con ăn thôi!" Tôi vừa cười vừa lái xe.

 

Tiếng cười của Dương Dương tràn ngập xe, tôi và Cẩn yên tĩnh lắng nghe, im lặng, tin rằng trong lòng chúng tôi, đều có cùng một cảm giác giống nhau, đó chính là hạnh phúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK