• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùng sáu, Cẩn đi làm. Mùng mười, tôi trở lại trường.

 

Điều khác thường chính là, lần này bất luận tôi cự tuyệt thế nào, Cẩn vẫn quyết tâm tiễn tôi ra sân bay. Ba biết được dĩ nhiên là cực kì vui vẻ, nhất định phải nhúng mũi vào, tự mình lái xe đưa tụi tôi đi. Dương Dương cũng không cam lòng ở nhà, vốn một hồi 'Sân bay ly biệt' liền biến thành 'Gia tộc tiễn người'.

 

Vừa xếp valy vô cốp vừa không ngừng trừng ba đang đứng cạnh.

 

"Bị gì? Trúng gió à?" Hết lần này tới lần khác ba lại ngó lơ tôi, ở một bên châm chọc khiêu khích. Nhìn ba ngó Cẩnmột cái, sau đó lại đắc ý nhìn tôi, phút chốc tôi cũng hết biết nói gì, haiz, đầu năm nay a, làm việc phải cẩn thận, vô luận như thế nào không thể để cho đối thủ nắm đằng chuôi, bằng không liền mặc người định đoạt.

 

Vừa mới chuẩn bị lên xe, ba lại tới bảo:

 

"Dương Dương, lại đây, ngồi chỗ phó lái của ông nội nè!" Tôi đang mở cửa phó lái lập tức sững sờ, quay đầu lại nhìn, ba đang cười cười nhìn Dương Dương, lập tức liền liếc tôi. Biết là ba đang cố ý tạo cơ hội cho tôi, tôi vội cười cảm kích.

 

Cẩn là lần đầu tiên nghe ba xưng ông nội, cũng lấy làm kinh hãi, lập tức cười gượng. Chỉ có Dương Dương tên oắt connày trong phút chốc có chút chậm tiêu, nhìn tôi một chút, lại nhìn Cẩn, hình như có chút khó hiểu.

 

"Lại đây!" Ba đi tới, xoa đầu Dương Dương, cúi người xuống, "Nhóc con nè, xe của ông nội là xe cảnh sát, phía trước là chỗ cảnh sát ngồi, phía sau a, là tội phạm ngồi, tụi mình ngồi phía trước, để cho hai người họ ngồi phía sau!"

 

Dương Dương vừa nghe, liền vui vẻ. Vội gật đầu, mặt đắc ý nhìn tôi và Cẩn.

 

"Hắc hắc, được rồi, phạm nhân thì phạm nhân!" Tôi cười hì hì đi tới bên cạnh ba, không nghĩ tới ba thật có tài dụ con nít.

 

"Mi cút ra xa cho ba, nhìn mi cười thật đê tiện, ba nổi hết cả da gà!" Tôi lập tức phát hiện ba không thể nhìn tôi vui vẻđược, chỉ cần tôi lộ vẻ mặt vui mừng khẳng định liền bắt đầu vùi dập. Haiz, quên đi, xem ba cật lực tạo điều kiện cho chúng tôi, đê tiện thì đê tiện!

 

Xe chạy, ba ở phía trước vừa lái xe, vừa dạy Dương Dương chân thắng chân ga. Lúc mới bắt đầu Dương Dương còn có chút khép nép, ra khỏi khu đô thị, lên tới cao tốc Dương Dương cũng đã thân quen với ba, cũng nói nhiều hơn.

 

Tôi lặng lẽ nắm tay Cẩn. Cẩn nhìn tôi mỉm cười, xoay mặt hướng ngoài cửa sổ.

 

Suy nghĩ một chút, lấy từ trong túi ra một cái MP3, nhích lại gần nàng hơn một tí, đưa một tai nghe điện thoại cho nàng, sau đó mở MP3.

 

Bài đầu tiên là một bài hát xưa, 《Tâm trạng khi yêu》.

 

Từ nhỏ đến lớn, chỉ có duy nhất một bộ phim ấy là tôi xem lần đầu không hiểu. Vẫn canh cánh trong lòng, rốt cuộc sau đó, từ từ xem hiểu một ít hàm nghĩa bên trong. Đây là một chủ đề có liên quan tới cuộc sống, một đoạn ái tình đan xen lẫn nhau, một loại khẩn trương, thần bí, dục vọng, một hồi nhạc mộng như tỉnh như mê. Vẻ đẹp Đông Phương trànngập làm cho không người nào có thể chống cự. Những thứ khẩn trương, thần bí, dục vọng này, ở bên trong tận sức ngân dài, rồi lại đột ngột lặng im, để cho người ta vô vàn suy nghĩ.

 

"Đột nhiên ánh mắt giao nhau, ánh mắt tỏa nhiệt lấp lánh, cuồng loạn càng khó nắm giữ..."

 

Vừa quay đầu, vừa vặn cùng Cẩn hai mắt nhìn nhau, nhất thời hai người đều nở nụ cười.

 

"Cô đã xem qua phim này chưa?" Tôi nhỏ giọng hỏi.

 

"Ừm!" Cẩn nhìn tôi gật đầu.

 

"Trong phim có một đoạn đối thoại, đặc biệt kinh điển, là khi Chu Mộ Vân hỏi người bạn thân A Bỉnh: 'Mình hỏi cậu, ngày xưa, nếu như người ta có bí mật, nhưng lại không muốn để cho người khác biết, cậu có biết bọn họ làm thế nào không?', một đoạn này cho em ấn tượng rất sâu!"

 

Cẩn cười lấy một chai nước trong túi xách ra, đưa cho tôi.

 

"Uống nước đi. Tây An rất khô, em ở bên kia, phải uống nhiều nước, đừng cả ngày uống nước ngọt!"

 

Tôi cười nhận lấy, cầm lấy chai nước lọc bình thường mình ghét nhất uống nửa bình.

 

Vặn nắp, vẫn nhìn nàng như trước.

 

"Bọn họ sẽ chạy lên núi tìm một thân cây, ở trên thân khoét một lỗ, rồi nói toàn bộ bí mật vào, sau đó dùng bùn lấp lại, bí mật sẽ vĩnh viễn ở lại trong cây kia, không ai biết." Khóe miệng Cẩn mỉm cười, "Đúng không?"

 

"Dạ!" Tôi gật đầu, dựa vào ghế. Cao tốc rất bằng phẳng, không có cảm giác ngồi xe lắc lư như ngày xưa. Đường càng lúc càng ngắn, cách nhà tôi càng lúc càng xa, mà lòng tôi càng lúc càng bay xa.

 

"Khụ!" Ba ở phía trước đang cùng Dương Dương nói chuyện trời đất đột nhiên lớn tiếng lên, rõ ràng muốn khiến cho chúng tôi chú ý.

 

Tôi và Cẩn, hai cặp mắt đồng thời nhìn ba.

 

"Dương Dương à!" Ngữ điệu của ba tựa hồ có chút nén cười, làm bộ nghiêm túc nói, "Con nhớ kỹ nha, tụi mình là đàn ông con trai, nói cái gì phải thẳng thắn trực tiếp, đừng học đòi văn vẻ dài dòng!"

 

Tôi và Cẩn bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt bất đắc dĩ.

 

Dương Dương "Dạ" một tiếng, xe rơi vào im lặng. Tôi và Cẩn đều ở đang chờ ba nói tiếp, ba lại không nói.

 

"Ông cảnh sát ơi!" Dương Dương đột nhiên ngẩng đầu cười.

 

"Hử?" Ba vẫn nhìn phía trước, đáp một tiếng.

 

"Cái gì là 'Văn vẻ'?"

 

"Này..." Ba cứng họng rồi. Lại có chút ngượng ngùng cười cười, "Mấy cái khái niệm định nghĩa gì đó ông không rành, dễ nói sai cho con, con chờ hỏi lão sư ngữ văn đi!"

 

Tôi và Cẩn thật sự là không nhịn nổi, ở phía sau cười ha hả. Ba là muốn hãm hại kết quả để mình lọt vào hố không ra được, không thể làm gì khác hơn là buồn bực lái xe.

 

Ở sân bay rất đông, không hổ là vừa qua khỏi năm mới. Ba không để cho Dương Dương xuống xe, để nó ở trên xe với mình. Chỉ để Cẩn tiễn tôi vào.

 

Làm xong thủ tục check-in và gửi hành lý, đứng ở đó thật lâu không muốn rời đi. Không ngừng có người từ bên người đi qua, vẫn đứng ở nơi đó nhìn Cẩn, nói cái gì cũng nói không nên lời.

 

"Nhanh qua kiểm tra an ninh đi!" Cẩn cười giúp tôi sửa sang lại quần áo, "Xuống máy bay nhớ thay áo dày ra, chămsóc bản thân cho tốt!"

 

Tôi vẫn đứng ở nơi đó, không nói câu nào.

 

Trong tay vẫn cầm chai nước Cẩn đưa cho tôi, không muốn uống, lại không nỡ vứt bỏ.

 

"Em/Tôi có cái này cho cô/em!"

 

Lời vừa ra khỏi miệng, chúng tôi đều sửng sốt. Hai người dĩ nhiên lại đồng thời nói ra câu này, như một cảnh trong phim truyền hình. Bất đồng là, phim truyền hình là đạo diễn xếp đặt, mà chúng tôi, có thể xếp đặt chúng tôi chỉ có ôngtrời.

 

Tôi lấy MP3 từ trong túi ra đưa cho Cẩn.

 

"Trong này em ghi âm 110 bài hát tự thu, à, là 111 bài, còn có 1 bài không thu bên trong. Em hát có hơi lạc tông, không nhiều, chắc là có một chút. Cô nghe thử một chút xem!" Nói xong, đặt MP3 vào tay Cẩn." Trong máy còn có chép lời bài hát, nếu như có bài em hát không rõ chữ cô hãy nhìn ca từ."

 

"Bài cuối cùng là bài gì?" Cẩn nhìn tôi một cái.

 

"Chờ đến lúc nên đưa em sẽ đưa cho cô! Đừng nóng vội!" Tôi cười cầm tay Cẩn.

 

Cẩn cầm MP3 trong tay, nhìn một chút, bỏ vào trong túi, lại lấy từ trong túi ra một hộp nhựa trong suốt, đưa cho tôi.

 

Là một vòng đeo cổ, trước đây từng bắt gặp ở cửa hàng. Lúc đó còn có người giới thiệu nói là vòng cổ titan. Màu lam đậm, rất hợp với tôi.

 

"Tôi cũng không biết vật này đến tột cùng có hiệu quả hay không, cũng có thể tâm lý tác động lớn hơn công hiệu thực tế. Mặc kệ thế nào, một mình em, chú ý nghỉ ngơi. Đừng có suốt đêm đọc sách hay lên mạng." Cẩn xoa đầu tôi, nói.

 

Tôi gật đầu, thấy trong lòng ấm áp.

 

"Tôi biết khuyên em cũng vô ích, con người em đó, chính là lấy dây xích em lại em cũng chưa chắc đã nghe lời!"

 

Tôi nở nụ cười, câu nói này, rõ ràng đầy ẩn ý a, lấy dây xích lại? Là lấy vật gì làm xích a?

 

"Dương Dương..." Tôi vừa định nói chăm sóc Dương Dương, đã bị Cẩn ngắt lời.

 

"Tôi biết!" Cẩn cười. Nụ cười kia đang nói dần tan biến, nàng chỉ nhìn tôi, vẫn không nhúc nhích.

 

Ở sân bay, tiếng động nhốn nháo ầm ĩ, không ngừng có người đi tới đi lui. Nhưng thế giới của tôi vào giờ khắc này phảng phất như thời gian đã ngừng lại. Tôi muốn như diễn viên trong phim tiến lại ôm hôn nàng, thế nhưng tôi không thể. Dù sao, đây chỉ là cuộc sống, không có duy mỹ, cũng không có lãng mạn, chỉ có nỗi xót xa chia cách.

 

Nhẹ nhàng đi tới trước, ôm lấy, dùng mặt dán lên gò má của Cẩn. Nhẹ nhàng nói một câu "Chờ em!"

 

Nàng gật đầu, lúc này, tự trách tràn ngập trong lòng. Tôi đột nhiên cảm thấy mình là một người không hề có trách nhiệm, một câu "Chờ em", tôi nói bao nhiêu lần, bao nhiêu năm, mỗi một lần, Cẩn đều là nhàn nhạt gật đầu như thế. Tôi không bị chiều đến hư, thì cũng bị cưng đến hỏng.

 

Miễn cưỡng cười cười, kỳ thực tôi đã muốn khóc từ lâu. Cho tới bây giờ, không muốn người khác tiễn tôi, là vì không muốn nếm trải cảm giác xót xa lúc chia cách này, không nghĩ tới, lần đầu tiên, là đối mặt Cẩn.

 

Xoay người đi tới cổng kiểm tra an ninh, đi mấy bước, nhịn không được quay đầu lại. Cẩn vẫn đứng ở nơi đó, nhìn tôi, hai mắt nhìn nhau, nàng hơi nhắm mắt, ý bảo tôi an tâm.

 

Cầm vòng cổ trong tay, đột nhiên nhớ một câu nói rất Quỳnh Dao: "Lòng, đã bị ai kia buộc lại!"

 

Vừa về tới Tây An, lập tức thay sim điện thoại bản địa, máy vừa mở, vô số tin nhắn đến. Mặc cho điện thoại liên tục rung, đặt máy lên bàn, chạy thẳng đi tắm rửa thay quần áo.

 

Chờ đến khi tôi tóc ướt sũng mặc áo ngủ ngồi trên sofa cầm điện thoại, không khỏi có chút kinh ngạc.

 

Rất nhiều tin nhắn đều đến từ bạn trong lớp, ngoại trừ một ít tin chúc tết, còn có một chút tin ba phải mơ hồ không rõ, tỷ như: "Chu Minh, mặc kệ phát sinh cái gì, tụi mình vẫn mãi mãi là bạn!"

 

Đọc xong tôi có chút nghĩ không ra đầu đuôi. Tin nhắn của Vương tỷ rất đơn giản, "Nhanh chóng liên lạc với tôi!" Cả mười tin, đều cùng một nội dung.

 

Thấy Vương tỷ là nhớ tới Ngọc tỷ, cảm giác tan vỡ. Ngẫm lại hay là quên đi, liên lạc thì chắc chắn không có chuyện gì tốt, dứt khoát chọn im lặng cho yên thân.

 

Gọi điện thoại cho lớp trưởng, muốn xem nhỏ đã trở về chưa. Thẻ sinh viên của tôi còn đang ở chỗ nhỏ, thuận tiện để nhỏ giúp tôi đăng kí luôn. Trong điện thoại, giọng nhỏ có chút quái dị.

 

"Chu Minh! Cậu không sao chứ?" Rõ ràng nhỏ đang suy đoán tâm tình của tôi.

 

"Mình có thể có chuyện gì?" Thực không biết rốt cuộc xảy ra vụ gì, mấy người này đang giở trò quỷ gì.

 

"Gọi điện thoại cho cậu vẫn luôn tắt máy. Email cho cậu có đọc chưa?"

 

"Từ hôm tết đến giờ mình không có lên mạng!" Có lẽ đúng là đã xảy ra chuyện gì.

 

"Chu Minh, tụi mình biết nhau quá rồi, mình sẽ không giấu cậu, nói thẳng! Chuyện cậu là đồng tính, mọi người đều biết cả rồi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK