Từ sau khi Ngọc tỷ bị đồ đệ một đạp đá bay thì đã không dám trở lại. Vương tỷ cũng không cùng liên lạc với tôi. Thì ra thổi gió bên tai trên giường thật sự rất đáng sợ, Vương tỷ nhất định là bị Ngọc tỷ xúi giục bỏ bùa mê thành công. Không muốn giải thích, dù không liên hệ, chỉ cần chị ta nghĩ cuộc sống của mình hạnh phúc, vậy là tốt rồi.
Đây là năm cuối đại học của tôi, lần đầu tiên tham gia tiệc liên hoan Tết nguyên đán của khoa. Ngoại trừ đại hội chào đón tân sinh viên, đây là lần thứ hai tôi tham gia hoạt động tập thể. Tôi nghĩ, một lần cuối cùng hẳn là buổi lễ tốt nghiệp.
Thi cuối kì, giáo sư ra đề đơn giản lạ thường. Có lẽ nghĩ dù sao cũng là năm cuối, nên để cho tụi tôi dễ dàng một chút. Các môn học đều là nộp lên một bài luận văn là kết khóa. Không có áp lực gì, nhẹ nhàng chờ kì nghỉ. Bình thường sẽ lên máy bay ngay sau khi thi xong, lần này hoãn lại mấy ngày. Thăm chiến hữu của ba, vấn an gia đình Cẩn, bái phỏng mấy giáo sư trước đây đã dạy tôi.
Ở nhà lau chùi mô hình xe và vài món đồ chơi, một người loay hoay dọn dẹp thật kinh khủng. Tuy nói còn nửa năm nữa mới tốt nghiệp, tôi đã nghĩ đến việc đem một số mô hình xe với đồ chơi về trước, phòng hờ đến lúc đó mọi thứ đều bị đè nát. Những thứ này tôi phải cực khổ lắm mới có được, không thể làm hư.
Ngay lúc đang lau chùi từng cái từng cái, điện thoại vang lên, vừa định bắt máy, ngừng.
Ai lại buồn chán như thế, lại chạy đi phá điện thoại. Vốn tôi định đổi số, sau lại nghĩ không bao lâu nữa sẽ về nhà, đổi tới đổi lui phiền phức. Haiz, gặp phải loại quấy rầy này mới biết được số điện thoại rõ ràng rất quan trọng.
Điện thoại di động lại bắt đầu vang, buông mô hình xe đang cầm trong tay xuống, vừa nhìn, là mã vùng của thành phố tôi.
Phỏng chừng nếu không phải ba dùng điện thoại bàn thì là ai đó lúc làm việc nhàm chán, điện thoại tìm tôi nói chuyện phiếm. Hỏng mất, bây giờ tôi thành người giải buồn cho người ta à.
"Alo!" Tức giận hô.
Trong điện thoại không có trả lời.
"Nói?! Ai vậy?!" Khó chịu, đây là ai vậy? Không phải là đang đùa người chứ? Tôi cực kì hoài nghi đây là cái người vừa gọi vào điện thoại bàn.
"Có thể nói chuyện không?" Tôi có chút nổi giận, nếu không nói lời nào lão tử cúp máy à.
"Minh Minh!" Giọng trong điện thoại rất nhỏ, nhưng đủ để nghe được.
"Là... Dương Dương hả?"
"Dạ!" Giọng của thằng bé rụt rè, đoán chừng là mới vừa bị tôi dọa. Haiz, hối hận, tôi rống người ta để làm chi a?
"Làm sao vậy?" Nghe giọng của thằng bé là lạ, Dương Dương không phải là một đứa bé nhút nhát. Mặc dù thái độ lúc tôi nghe điện thoại không tốt, cũng không đến mức làm nó sợ đến như vậy.
"Minh Minh, chừng nào thì Minh Minh mới trở về?"
"Làm sao vậy? Con có chuyện tìm Minh Minh phải không?" Tôi đã cảm thấy thằng bé này có cái gì khó nói. Tuy nói tôi không có đi học tâm lý học, thế nhưng tâm lý của con nít rất dễ đoán, nhất là đứa nhỏ mà mình quan tâm.
"Không có gì, Minh Minh trở lại đón con đi!" Giọng thằng bé rất khẽ, cảm giác tựa hồ nó đang rất thận trọng khi gọi điện cho tôi.
"Dương Dương, nói cho Minh Minh nghe, có phải có ai ức hiếp con không? Mẹ con đâu?"
"Mẹ còn chưa có nghỉ, Minh Minh, Minh Minh trở về đi!" Giọng thằng bé có chút nghẹn ngào, không cần phải nói thêm điều gì, nhất định là chịu oan ức.
"Được được, con đừng vội, Minh Minh sẽ đi mua vé ngay bây giờ, mau trở về, được không? Con chờ, Minh Minh trở về liền đi đón con liền!"
"Dạ!" Thằng bé nhỏ giọng đồng ý, bên kia đầu dây trở nên an tĩnh.
"Dương Dương, bây giờ con đang ở chỗ nào?"
"Ở nhà, dì với em trai đi ra ngoài mua đồ!"
Có lẽ, cũng chỉ có lúc này, Dương Dương mới có cơ hội gọi điện thoại cho tôi.
"Ba của con đâu?"
"Ba không ở nhà, ba đi nước ngoài rồi!"
Tôi nghe mà thấy sợ, ba không ở nhà, con riêng và mẹ kế ở chung, sẽ là dạng kết quả gì. Đột nhiên nhớ tới công chúa Bạch Tuyết, cho dù không có táo độc, tình huống này cũng không thấy lạc quan chút nào.
"Ngoan ngoãn chờ nơi đó, Minh Minh sẽ mau trở về!"
Tôi có thể hứa hẹn, cũng chỉ có như vậy.
Lúc gặp Dương Dương đã là trưa ngày hôm sau, cho dù mua vé cùng ngày, lúc về đến nhà cũng đã là buổi tối. Vốn định buổi sáng tới cổng trường chờ Dương Dương, đáng tiếc ngủ quên mất, không thể làm gì khác hơn là chờ đến trưa.
Đứng trước cửa lớp của Dương Dương, thấy Dương Dương đang ôm một ấm cà mèn ăn bữa trưa.
Gõ cửa một cái, đám nhỏ trong lớp đều ngẩng đầu nhìn, Dương Dương liền lập tức đứng lên. Tôi cười cười, đi tới.
Cơm ố vàng, vừa nhìn là biết do nồi cơm điện rẻ tiền hâm lại cơm thừa ngày hôm trước, trứng ráng cùng dưa chuột. Đại khái là do để trong cà mèn lâu, dưa chuột mềm oặt trên trứng ráng, thoạt nhìn không hề muốn ăn chút nào.
Xoa đầu thằng bé, bạn học của Dương Dương tò mò đánh giá tôi, xì xào bàn tán.
"Minh Minh trở về rồi!" Trong đôi mắt của thằng bé lóe lên vẻ vui sướng, làm lòng tôi có chút đau.
"Nghỉ trưa được bao lâu?"
"Dạ nửa tiếng!" Tôi nhìn đồng hồ đeo tay một cái, mười một giờ bốn mươi.
"Một giờ chiều vô học à?"
"Dạ!" Dương Dương gật đầu.
Nhìn cà mèn của Dương Dương một chút, ngực âm thầm khó chịu. Sớm đã chửi thầm mẹ kế của Dương Dương nhiều lần, độc nhất là lòng dạ mẹ kế. Thằng bé còn đang tuổi lớn, thật ác độc.
"Thôi đừng ăn, bỏ đi, Minh Minh mang con đi ăn cơm!" Đóng cà mèn của Dương Dương lại, giúp thằng bé bỏ vào cặp, kéo tay nó ra khỏi phòng học.
Tìm xe taxi, giúp thằng bé mở cửa, ngồi vào phía trong.
"Tài xế, đi, Pizza Hut, đường XX!"
Ngồi ở đối diện nhìn Dương Dương hào hứng ăn pizza, không ngừng nhắc nhở nó ăn từ từ, cẩn thận nghẹn.
Dương Dương hình như đã cao hơn, ăn cơm thừa với dưa chuột của mẹ kế, thế nhưng thằng bé này cũng lớn lên được. Nếu như không do cú điện thoại của Dương Dương, có lẽ đến bây giờ, tôi cũng không biết nó này đã trãi qua dạng sinh hoạt gì. Hiện tại đã rõ vì sao thằng bé không muốn trở về nhà cha, vì sao mỗi một lần được tôi và Cẩn đến đón đều hưng phấn như vậy. Tôi vẫn luôn cảm thấy mình quan tâm từng li từng tí đối với Cẩn, nhưng mà lại sơ sót Dương Dương.
"Từ từ, đừng uống nhiều nước ngọt như vậy!"
Dương Dương luôn luôn thích ăn Pizza Hut, nhất là loại có phủ bột cà ri. Xem ra hai mẹ con rất giống nhau, pizza phủ cà ri của Pizza Hut cũng là loại Cẩn thích nhất.
"Dương Dương, lúc nào con nghỉ?"
"Dạ tuần sau!" Dương Dương vừa ăn con tôm trên pizza vừa nói.
"Khi nào thi?"
"Dạ, ngày kia!"
"Thi cho giỏi, thi xong Minh Minh dẫn con đi chơi!"
Dương Dương cúi đầu không nói, chăm chú ăn pizza trong tay.
"Làm sao vậy?" Tôi luôn cảm thấy thằng bé có tâm sự. Gia đình như vậy, không có tâm sự mới gặp quỷ.
"Có phải phải chờ tới ngày nghỉ Minh Minh mới có thể đón con hay không?" Dương Dương ngẩng đầu nhìn tôi, háo hức trong ánh mắt dần biến mất.
"Làm sao vậy? Không muốn ở chỗ ba?" Tôi xoa đầu thằng bé, giúp nó lau thức ăn bên mép.
"Ba không ở nhà, dì, dì ức hiếp con!" Dương Dương cúi đầu, khẽ nói.
"Ức hiếp con?" Tôi nổi giận, trong lúc nhất thời muốn mắng chửi người, thằng bé còn ngồi ở đó, không thể làm chuyện trẻ con như thế. Tôi dùng sức siết cái nĩa trong tay.
"Ba con bình thường không ở nhà sao?"
"Dạ, mỗi tháng ba đều không ở nhà một thời gian, có đôi khi là một tuần, có đôi khi là hai tuần!"
"Được rồi, con ăn đi, ăn no, Minh Minh đưa con đi học, buổi chiều tan học, Minh Minh tới đón con!" Tôi cười xoa đầu đứa nhỏ.
Dương Dương thoáng cái liền phấn chấn lên. Chung quy vẫn là một đứa con nít, cảm xúc vui buồn đều hiện ở trên mặt.
"Minh Minh, nếu Minh Minh bận thì tự con tới nhà mẹ cũng được!"
Thằng bé này hiểu chuyện hơn mấy đứa bé khác nhiều. Lúc tôi bằng tuổi nó, nếu không mang gạch đá đi khắp nơi đánh nhau, thì chính là giống như con khỉ leo cây trèo tường.
"Con có thể tìm được đường tới nhà mẹ con à? Cách trường con học rất xa đó, ngồi xe buýt?"
"Dạ đi bộ tới, mỗi ngày con đều đi bộ về nhà!"
Trong lòng tôi lại rúng động. Đi bộ về nhà? Nhà thằng bé cách trường ít nhất cũng ba bốn cái ngã tư, đi bộ về? Ít nhất cũng phải tốn một giờ.
"Không ai đón con à? Dù ba con không ở đây, cũng phải cho con vé xe buýt chứ!" Dù mẹ là mẹ kế, nhưng ba là ba ruột, không lẽ nào lại đối đãi với con trai mình khắc nghiệt như thế. Huống hồ, điều kiện gia đình bên đó cũng không tệ lắm sao? Không lẽ có biến hóa sao?
"Dì nói là, trên xe buýt có người lừa bán con nít, xe đạp không an toàn, trên đường nhiều xe!" Dương Dương khe khẽ nói.
Đệch, lý do đúng là đầy đủ, lừa bán con nít? Bên ngoài không có người lừa bán con nít sao? Trên đường nhiều xe, thím hai à, đi bộ không cần băng qua đường sao? Lẽ nào đi bộ xe trên đường tự động bốc hơi hết?
Thật hận bây giờ không thể phóng tới nhà Dương Dương đập cho bà cô đó một trận.
"Ha ha, Dương Dương, mau ăn, nguội mất!"
Nhìn Dương Dương ăn, mà cảm giác lòng như có người cầm dao cứa. Vẻ mặt, thần thái thằng bé đều rất giống Cẩn, đặc biệt là lúc cười, lúc ăn.
Cẩn, khi cô bận rộn quan tâm và giúp đỡ người khác, cô có biết, con trai của mình đối mặt, là dạng sinh hoạt gì?
"Trường con không có căn tin à?" Uống một ngụm cà phê trong ly, đột nhiên lại nghĩ tới một vấn đề.
"Dạ có chứ!" Dương Dương ngẩng đầu nhìn tôi.
"Vì sao không ăn ở căn tin? Đồ căn tin không ngon à?" Tôi nghĩ, dù không ngon nhưng vẫn còn tốt chán so với cơm thừa canh cặn!
"Dì nói cơm ở trường không có dinh dưỡng!" Đệch, không chỉ là một bà cô độc ác, hơn nữa còn là một bà cô độc ác giỏi mượn cớ.
"Dì con mỗi ngày chuẩn bị cơm cho con đều là như vậy?"
"Dạ không phải, sáng dì luôn hâm lại cơm thừa buổi tối, phân nửa để con ăn sáng, phân nửa để con ăn trưa!"
Dì, Dương Dương còn luôn miệng kêu bà cô đó là "dì", đây là loại dì gì. Cơm thừa canh cặn hâm nóng có trăm ngàn tác hại với cơ thể. Tôi cầu mong chỉ là do bà ta muốn bớt việc, mà không phải là muốn ngược đãi con riêng của chồng.
"Được rồi! Ăn đi!"
Tôi không muốn tiếp tục hỏi. Có lẽ, là tôi đang trốn tránh lương tâm bất an và khiển trách. Để Dương Dương phải sống một cuộc sống như thế, là tôi có lỗi với Cẩn.
Một bữa cơm ăn xong, Dương Dương vội vã quay về trường học, nói là buổi chiều lão sư kiểm tra, còn phải đi về chuẩn bị bài tập cho tiết sau. Khó có được đứa nhỏ lại chăm học như thế, ở trong gia đình như vậy, cũng không lơ là học tập.
Xe dừng ở cổng trường. Lúc xuống xe, nhìn đồng phục của Dương Dương, tay áo có nhiều vết bẩn, xắn lên muốn xemcho rõ.
Ánh mắt lướt qua, nhìn mà khiếp sợ.
Trên tay của Dương Dương, hiện rõ một vết bầm đen.