Ngày hôm sau mẹ của Trương Trác vẫn không đến trường. Có điều may mắn là An lão sư tạm thời phải đi họp trên sở, xem ra cũng không có thời gian gặp mẹ Trương Trác.
Trước khi đi, An lão sư dặn tôi nếu rảnh rỗi thì giờ tự học đến canh lớp một chút, duy trì trật tự. Từ lão sư môn toán lớp 10-3 là chủ nhiệm lớp 10-5. Bởi vì Từ lão sư cũng bề bộn nhiều việc, cho nên An lão sư không tiện phiền toái thầy ấy để ý giùm, tự nhiên chuyện này liền dừng ở trên người của tôi.
Tiết tự học, chuông vừa vang không lâu, tôi liền vội vàng chạy đến lớp 10-3. Lỡ như xuất hiện điều gì sơ suất lại phán tôi tội tắc trách... Nếu vậy thì thật là oan uổng...
Quả như An lão sư đoán trước, lớp như cái chợ...
Tôi vừa vào lớp, hình như an tĩnh một chút, không tiếng nói chuyện. Đi một vòng, sau đó đứng trước lớp nhìn mọi người.
Chỉ chốc lát, âm thanh khe khẽ bắt đầu nổi lên. Xem ra, lão sư thực tập đúng là không có kí lô nào.
Không nhắc nhở, cũng không nói gì thêm, tôi tiện tay kéo cái ghế, đặt ở trước bàn giáo viên, ngồi ở nơi đó.
Mấy đứa bàn đầu nhìn tôi một hồi, rồi nhìn phía sau, sau đó tiếp tục cúi đầu làm chuyện của mình.
Phía sau vẫn châu đầu ghé tai như cũ, không biết thảo luận cái gì.
Lúc tôi còn đang ngồi đó cố gắng nghiên cứu một chút đám nhóc này đang làm cái gì, một bạn học sinh từ bên ngoài bước vào. Có lẽ không nghĩ tới tôi đang ở trong phòng học, vừa vào cửa liền gào lên:
"Ai nha, lão Mã vắng nhà!"
Lớp học yên tĩnh, sau đó bạn học sinh kia nhìn thấy tôi, lập tức chôn chân tại chỗ.
Tôi nở nụ cười. Lập tức, cả lớp cười vang.
"Chu... Chu lão sư! Em..." Xem ra cô bé này cực kì hoảng loạn!
"Không có việc gì! Em có thể làm như tôi không tồn tại, tiếp tục!" Tôi cười nói, cảm thấy cô bé này thật đáng yêu. Ờ... Hình như tôi là lão sư... Có điều tôi thật sự cảm thấy bạn học sinh này rất dễ thương!
Lời của tôi làm cho lũ nhóc trong lớp cảm thấy thoải mái hơn không ít.
"Chu lão sư, em lên văn phòng tìm lão sư môn sử. Cô không có ở đó... Tụi em..." Cô bé kia vẫn còn kiên trì giải thích.
"Ồ, thì ra lão Mã chính là lão sư môn sử!" Tôi lầm bầm, cả phòng học bật cười.
"Tôi nói không có việc gì. Em về chỗ đi." Khoác tay một cái, nhìn cô bé đó thấp thỏm trở lại chỗ ngồi.
Tiếng cười ngừng lại, phòng học im lặng một hồi.
"Chu lão sư, môn chuyên ngành của cô là gì vậy?" Một cậu nhóc bàn đầu hỏi tôi.
"Tiếng Anh!" Hỏi vấn đề này, làm cho tôi thật có chút không thể tưởng tượng nổi.
"Đương nhiên là tiếng Anh rồi, cậu bị ngốc à!" Nhỏ bạn ngồi cùng bàn nhìn không được nói.
"Lão sư, cô học chuyên Văn hay chuyên Lý vậy?" Phía sau lại có người hỏi.
"Văn!" Xem ra đây là muốn tra hộ khẩu...
"Lão sư, em có thể hỏi cô vấn đề ngoài chuyên môn được không?" Cậu nhóc bàn đầu cười hỏi tôi, xem ra là một học sinh to gan a.
"Được chứ, dĩ nhiên. Điều kiện tiên quyết là tôi biết ha!"
"Chu lão sư, cô xem cái này!" Cậu nhóc kia nói xong đã đi tới, cầm sách bài tập trong tay.
Là sách bài tập lịch sử, phía trên có một đoạn trình bày và phân tích đề.
"Là bài tập lão sư cho à?" Tôi hỏi.
"Dạ, đúng!" Cậu nhóc nhìn tôi. "Em không biết trả lời theo hướng nào."
"Hai hướng, một cái là chủ nghĩa đế quốc xâm lược, cái kia là nhân dân Trung Hoa đấu tranh. Cụ thể mở rộng như thế nào, tự mình viết đi!"
Cả phòng học im lặng.
Cậu nhóc kia nhìn đề, lật qua lật lại cuốn sách, "À... đúng rồi! Cám ơn lão sư!" Bắt đầu viết...
Cả lớp học nổ tung. Tôi xem như đã biết cái gì gọi là tự làm bậy thì không thể sống. Đề ngữ văn, tiếng Anh, toán học các môn đều được đưa lên đây. Tôi thực hoài nghi tôi có phải là cỗ máy hỏi gì đáp nấy trong truyền thuyết hay không.
Học sinh hỏi về bài tập lịch sử chiếm đa số, hơn phân nửa đều là cầm sách bài tập. Hỏi một chút mới biết được, sau giờ tự học là giờ lịch sử, hình như là sẽ kiểm tra trắc nghiệm, phạm vi ôn tập là sách bài tập.
"Chu lão sư! Không phải cô học ngoại ngữ à?"
"Đúng vậy. Nhưng tôi cũng từng học cấp ba. Cái mà các bạn học tôi cũng từng học qua rồi!" Tôi cười nói.
"Chu lão sư, cô tới trường tụi em thực tập bao lâu?"
"Bốn mươi ngày!"
Đề tài vừa bắt đầu, thật không xong. Tôi phát hiện đặc điểm của lớp này chính là, phàm là đề tài không liên quan đến học tập đều đặc biệt có thể tám đến không biết trời trăng gì!
"Chu lão sư, em nghe nói cô từng đi nước ngoài?" Nghe thấy tiếng cũng không biết là ai đang nói.
"Ừ. Hồi đại học năm hai tôi từng du học."
Mọi người mồm năm miệng mười tranh nhau hỏi. Tôi đứng lên, đóng cửa phòng học. Này nếu như bị lão sư lớp khác nhìn thấy, sẽ không chỉ đơn giản là tắc trách mà thôi.
"Suỵt!" Tôi ra hiệu với đám học trò. "Mấy đứa Tam Đường hội thẩm à? Đừng xả vô dụng!"
"Chu lão sư, cô là người Đông Bắc à?" Tôi ngất. Nhất thời sốt ruột quên sạch tiếng phổ thông.
"Rồi rồi! Được rồi nha. Mọi người nên làm gì thì làm đi!" Vội vàng ngăn lại.
"Chu lão sư, cô có QQ không?" Cái tên này cũng gan thật, ở trên lớp lại hỏi tôi một vấn đề riêng tư như vậy.
"Chu lão sư... Chu lão sư..." Tôi hôn mê...
"Đừng làm ồn được không? An lão sư muốn tôi giữ lớp trật tự, mấy người để tôi hoàn thành nhiệm vụ được không?" Tôi bất đắc dĩ nói.
Cả đám phía dưới bắt đầu cười trộm.
"Cười cái gì mà cười? Mau mau nên làm cái gì thì làm đi! Không phải lát nữa có kiểm tra hả? Ra trận mới mài gương, tương đương có hiệu quả! Nhanh lên..."
Nói xong, tôi kéo ghế qua một bên, đứng lên, đi tới đi lui trong lớp, lớp học cũng im lặng đi rất nhiều.
"Miss Chu, em có điều cần hỏi!" Mới vừa đi tới bên cạnh một bạn học sinh liền bị gọi lại, dừng lại vừa nhìn, đúng là Trương Trác.
"Nói đi!"
"Vì sao tóc cô lại ngắn như vậy?"
"..." Tôi hết chỗ nói rồi...
"Tôi nói là sở thích cá nhân có được không?" Tôi cười nói. Tôi không phải là một lão sư có kinh nghiệm, tôi không biết đối mặt với một tình huống như vậy một lão sư có kinh nghiệm sẽ xử lý như thế nào. Tôi chỉ biết là, tôi không phải... Ở trước lớp bày ra cái gì tư thế uy nghiêm, lão sư uy nghiêm, cũng không phải một sớm một chiều có thể đắp nặn ra được. Ở trong ấn tượng của tôi, lúc Cẩn giảng bài luôn rất nghiêm túc. Dù sao dạy học phải bảo trì thái độ nghiêm cẩn thôi, nhưng ở những thời điểm khác, luôn làm cho người ta cảm thấy được nàng sâu không lường được, mỗi khi lên tiếng lại là từng câu thấm thía. Mỗi lần Cẩn phê bình tôi, khi nàng vừa giảng đạo lý xong là tôi đã cảm thấy chính mình sai mười phần, biết vậy đã chẳng làm.
"Em có thể không kêu cô là Miss Chu được không? Nghe là lạ..." Trương Trác than thở.
"Không phải tôi đã nói rồi sao, kêu Rhent hoặc là Rhent Chu cũng được!"
"Chu lão sư, em cảm thấy kêu cô là Chu Sir sẽ thích hợp hơn!" Nói xong Trương Trác che mặt cười trộm...
Cả lớp lập tức cười khúc khích.
"Vậy à? Ai nha nha, chuyện này tôi thật không nghĩ tới, em rất sáng tạo nha!" Tôi đứng đó nhìn Trương Trác.
"Lão sư, em thấy cô giống lão sư dạy thể dục hơn!" Đứa bạn bên cạnh Trương Trác nói.
"Ờ, tôi có luyện Taekwondo ba năm!" Tôi cười nói. "Đại khái nhìn cũng có chút điệu bộ đi! Lão sư thể dục của mấy đứa cũng nói tôi giống đi dạy thể dục hơn!"
"Ồ! Taekwondo? Trương Trác cũng học Taekwondo, cậu ấy còn mang đai xanh!"
Tôi nhìn Trương Trác, vẻ mặt cô nhóc kia đắc ý, còn nghía mắt nhìn tôi, ánh mắt kia, tương đối sắc bén.
"Vậy sao? Thật lợi hại. Tôi chỉ là rảnh rỗi nên đi học chơi, rèn luyện thân thể. Dù sao cũng không phải chuyên về thể dục!"
Tôi nở nụ cười, trong lớp lại bắt đầu đặt câu hỏi, đề tài cũng càng ngày càng xa... Kỉ luật lớp học tuy rằng không phải quá tốt, nhưng không khí cũng không quá tệ.
"Được rồi được rồi. Mau ôn bài đi. Đừng làm ồn nữa!"
An tĩnh lại. Chỉ ngẫu nhiên có người nhỏ giọng xì xào. Khi thì có học trò ngẩng đầu nhìn tôi, cười một cái, rồi cúi đầu tiếp tục viết, làm cho tôi cảm thấy không khí rất bí hiểm!
Tôi thật sự thấy những đứa nhỏ này rất đáng yêu. Có lẽ lão sư và phụ huynh của chúng không nghĩ chúng mang đến thành tích tự hào gì, nhưng ở trên người bọn chúng, tôi cảm nhận được sự chân thành và hoạt bát, đây mới thực là điều đáng quý.
Hai tiết tự học, chỉ trông coi tiết thứ nhất. Tiết thứ hai tôi phải soạn giáo án, liền ngoan ngoãn ở lại văn phòng thành thành thật thật viết này viết nọ.
Mới vừa viết xong phần mở đầu, có học sinh đến kiếm, là 10-4, cầm theo bài tập tiếng Anh. Đề bài khá khó so với bài học hiện tại của lớp, nhìn tình hình bài làm của bạn này cũng không tệ lắm, hẳn phải là loại học sinh ưu tú của lớp. Đương nhiên, tôi nói ở đây là tiếng Anh, cùng các môn học khác không quan hệ.
Khi bạn học sinh này bắt đầu hỏi, tôi cảm thấy được sự khinh thường. Có lẽ bạn ấy xem tôi là một lão sư thực tập, nên không tin tưởng. Sau khi nghe giảng, đại khái cảm thấy chính mình nghe hiểu, thái độ cũng tốt lên.
Tôi ghét nhất hạng người con buôn như vậy. Có điều đây là học sinh của tôi, giảng giải cho đến khi học sinh hiểu là nghĩa vụ của tôi. Chỉ là, tôi không thích thái độ này, luôn tự cho là đúng. Có lẽ tôi chính là một tên thực tự cho mình là đúng cho nên mới chịu không nổi như vậy!
Xem ra, tính tình của tôi thật đúng là cần sửa đổi!
Đều nói lão sư cần phải đối xử bình đẳng, nhưng là, lúc học cấp ba, tôi đã biết điều này là không thể, đây chỉ là một câu nói suông thuần túy. Lão sư bình thường sẽ luôn thiên vị và dung túng một vài tên học tập tốt. Mà giống tôi loại này, lão sư chuyên đi chú ý những tên hay gây rối, có lẽ là không nhiều lắm...
Bạn học sinh kia vừa mới đi không lâu, Trương Trác đến.
"Chu lão sư!" Mồ hôi. May mà không kêu Chu Sir. Tôi còn thực sợ cô nhóc này một thoáng xúc động liền đứng ở đây gọi thẳng tôi Chu Sir!
"Sao vậy? Có chuyện gì à?" Tôi tận lực biểu hiện ra vẻ hòa ái dễ gần.
"Lớp tụi em muốn hỏi số QQ của cô! Có thể chứ?" Hai tay cô nhóc chống lên bàn, nhỏ giọng hỏi.
"Được chứ!" Tôi cầm tờ giấy, viết cho cô nhóc. Nhìn thấy còn vài lão sư trong văn phòng, tôi cố ý bổ sung một câu: "Có vấn đề học tập gì có thể hỏi tôi!"
Đại để chụp trước cho cái mũ học tập liền dễ dàng hơn. Đây là kinh nghiệm tôi đúc kết được từ thời cấp ba...
Cô nhóc cầm tờ giấy, nhìn một cái, cười quỷ dị, "Cám ơn Chu... lão sư!"
Xoay người rời đi còn cố ý kéo dài âm "Chu", rõ ràng là ám chỉ chuyện "Chu Sir" kia!
Cô nhóc này rất đặc biệt. Từ vụ phát âm từ "Sir", đến việc ngủ gục trong tiết học, tôi cảm giác được cô nhóc không phải là loại học sinh ngoan mà các lão sư thích, nhưng mà, cô nhóc hẳn là một người bạn tốt.
Không khỏi thay cô nhóc đổ một thân mồ hôi, nhóc con à, nhóc như vậy, tương lai sẽ phải chịu nhiều thua thiệt đó!