• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc quay về trường học, thế nhưng lại đụng ngay lão sư hướng dẫn ở đầu cầu thang. Thật sự là vận cức chó mà.

 

"Chu Minh!" Chỉ thấy lão sư hướng dẫn nổi giận đùng đùng gọi tôi.

 

"Ai nha, lão sư..." Vội cười làm lành. Trương Trác ở phía sau cười trộm. Haiz, trước kia Cẩn từng nói, mặt cười làm lành của tôi y đúc bộ mặt Hán gian, khiến người ta cực kì yêu thích. Tôi liền buồn bực, còn có vụ mặt Hán gian đáng yêu nữa à?

 

"Con nhóc kia, em chạy đi đâu vậy? Không phải tôi đã bảo Đinh Dao báo cho em buổi chiều họp rồi sao? Gọi điện cho em cũng không thèm bắt, em còn muốn thực tập hay không? Còn muốn tốt nghiệp hay không?"

 

Hừ, ghét nhất là bị lấy loại chuyện này uy hiếp. Chỉ không tham gia có một buổi họp, đến mức đó sao? Còn hùng hùng hổ hổ lấy việc tốt nghiệp ra đe dọa.

 

"Dạ, bên trường có chút việc, em quay về xem nên trở về không kịp!" Chuyện cho tới bây giờ, bịa đi!

 

"Lần sau không được viện lý do này nữa!" Lão sư hướng dẫn vẫn đang rất tức giận. "Đây là học sinh lớp em à?" Chỉ Trương Trác phía sau tôi.

 

"Dạ, là học sinh lớp em. Em gặp trước cổng trường, bạn này bị bệnh, vừa tới!"

 

"Ờ, được rồi, vậy em đi trước đi. Nội dung buổi họp tôi sẽ bảo tiểu Đinh chuyển cho em, em đi hỏi em ấy!"

 

"Dạ, vâng, ngài yên tâm đi!"

 

Cúi đầu khom lưng nhìn lãnh đạo rời đi, sau đó bắt đầu bày ra vẻ mặt khinh bỉ với Trương Trác.

 

"Nhìn thấy rồi đi! Lão sư của em vốn chính là 'lòng sao cao quý, phận lại đê hèn' (1)!" Haiz, thật sự là thất vọng với chính mình a, lại thê thảm tới bậc này.

 

"Em xin lỗi!" Không giống như dự đoán trước sẽ trêu ghẹo tôi, ngược lại nói như vậy, làm cho tôi thật có chút không quen.

 

"Được rồi. Việc này không liên quan với em, xin lỗi tôi để làm gì? Mau về lớp đi!" Tôi cười vỗ vỗ cô nhóc.

 

"Chu lão sư, thật sự không làm chậm trễ cô à? Không việc gì vội đi!" Thử dò xét hỏi tôi.

 

Tôi phát hiện cô nhóc này quả thật có nghĩa khí, không khỏi cảm thấy được chính mình không nhìn lầm người.

 

"Yên tâm, người ta không có biện pháp bắt Chu Sir của em đâu! Đi thôi!"

 

Nhìn cô nhóc đi về lớp, tôi cũng nhanh như chớp vào văn phòng.

 

"Tiểu Chu! Em đi đâu vậy? Lão sư hướng dẫn tìm em khắp nơi!" Vừa vào liền gặp An lão sư đang đi ra ngoài.

 

"Dạ, bên trường có chút việc, em mới vừa quay về xử lý một chút! À, đúng rồi, An lão sư, em có việc muốn nói!" Nói xong, tôi kéo An lão sư đến hành lang. Bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, tôi xem như đã lĩnh giáo rồi.

 

"An lão sư, em gặp Trương Trác!"

 

"Thật à? Vậy em ấy ở đâu?" An lão sư lập tức thái độ hăng hái.

 

"An lão sư, là thế này, trên người Trương Trác có rất nhiều vết thương. Theo em biết, Trương Trác vẫn đang bị gia đìnhbạo hành. Em có trò chuyện với bạn đó một chút trên đường đi, An lão sư cũng biết, mấy đứa nhỏ thuộc gia đình có tình trạng này thường dễ sinh ra tâm lý nổi loạn. Em không quá có kinh nghiệm, cho nên cũng không biết khuyên bảo như thế nào. Nên em chỉ khuyên nhủ Trương Trác cố gắng học tập. Chuyện này..."

 

An lão sư rơi vào trầm tư, phẫn nộ trong mắt đã bị một chút không đành lòng thay thế. Tôi tin tưởng, một lão sư tốt sẽ không ngồi yên không quan tâm đến.

 

"An lão sư, vết thương trên người Trương Trác khá nặng, trên cánh tay đều là vết bầm. An lão sư xem, trước hết đừng phê bình học sinh, việc này, chậm rãi nói sau, được không?"

 

Tôi cố gắng làm cho thái độ của mình thành khẩn một chút. Dù sao tôi là hậu bối, chỉ có thể đề xuất ý kiến mà thôi.

 

"Ừ, được rồi!" An lão sư trả lời dứt khoát, "Việc này, nhờ có em tìm hiểu một chút, nếu không, tôi quả thật không biết. Tiểu Chu, làm tốt lắm!"

 

An lão sư vỗ vỗ bả vai của tôi, nở nụ cười. Trừ bỏ lúc phê bình người khác, thời điểm khác, An lão sư quả thật là một lão thái thái hiền lành...

 

"À, còn nữa, An lão sư, có thể đừng cho Trương Trác biết em nói chuyện này ra được không. Em sợ đứa nhỏ này tâm sự quá nặng..."

 

Nói còn chưa hết đã bị An lão sư ngắt lời: "Tôi biết. Chuyện này em yên tâm!"

 

Tôi xem như nhẹ nhàng thở ra.

 

"Tiểu Chu, làm không tồi. Em là một lão sư tốt!" An lão sư cười nói với tôi.

 

Từ lúc thực tập đến nay, đây là câu đầu tiên khiến tôi nghe thấy vui vẻ.

 

Trò chuyện cùng An lão sư xong, tôi lập tức đi tìm tiểu Đinh lĩnh hội tinh thần hội nghị. Quả nhiên không ngoài dự đoán, bị tiểu Đinh hung hãn mắng một trận, nói là lão sư hướng dẫn không tìm thấy tôi, lửa giận đều đốt tới trên người nhỏ. Đầu tiên là nói ghi chép không nghiêm túc, sau đó lại nói cái gì thái độ không nghiêm chỉnh, mắng cho một tràng.

 

Nhìn tiểu Đinh gần như sụp đổ ngồi ở kia, tôi nhịn cười không được. Haiz, xem ra phải mời nhỏ ăn một bữa, an ủi tâm hồn đang bị thương của nhỏ một chút.

 

Tôi ngồi trong văn phòng xem ghi chép của tiểu Đinh về cuộc họp, tiểu Đinh thì ôm một chồng bài tập ngồi phê sửa.

 

"Haiz, gần đây thế nào?" Tôi cố tìm chủ đề gợi chuyện.

 

"Thì vẫn vậy, lên lớp, giảng bài, cho bài tập, kiểm tra! Haiz, đâu có giống như ban ngoại ngữ các người, muôn màu muôn vẻ!"

 

Châm chọc, tuyệt đối là châm chọc.

 

"Ê, Chu, lớp mình có một bạn nữ, cực kì giống cậu!"

 

"Giống mình? Không thể nào!"

 

"Thiệt, vóc dáng không cao như cậu, đeo kính, lúc lên lớp thì suýt chút nữa mình nhầm con bé là con trai, mặc áo sơ mi!"

 

"Vớ vẩn. Người kiểu vậy một đống, cậu dạo quanh sân trường một vòng, bảo đảm cậu nhìn thấy một mớ!" Tôi cầm sổ ghi chép của tiểu Đinh, bất đắc dĩ xem, chữ viết của tên này cũng không phải viết ngoáy bình thường nha.

 

"Ừ, kể cũng lạ, bây giờ Tomboy lại nhiều như vậy!" Tiểu Đinh tại kia lầm bầm.

 

"Chắc là do ảnh hưởng từ cuộc thi âm nhạc Super Girl, nên giờ mới phổ biến như thế. Không giống hồi mình còn đi học, trong trường có một người như mình thôi đã là cực hiếm!" Xem như tự giễu đi.

 

"Ờ, cũng đúng, lũ trẻ bây giờ cả ngày cắm mặt vào máy tính tivi, thật khác xưa!" Tiểu Đinh tại kia cảm thán "Tụi mình đều già hết rồi!"

 

"Đúng vậy, đặt ở xã hội cũ, giờ con của cậu đã có thể chạy lông nhông!"

 

"Cậu cút!" Tiểu Đinh hủy bỏ lớp ngụy trang hình tượng thục nữ, lộ nguyên hình.

 

"Haiz? Đinh lão sư, cậu là lão sư đó, chú ý hình tượng nha!" Tôi nhìn bộ dáng nóng lòng muốn đánh nhau của tiểu Đinh, vội nói.

 

Nhỏ trừng tôi một cái, tiếp tục ngồi xuống phê bài tập.

 

"Chu, cậu có bạn trai không?"

 

"Cậu đoán xem?" Lớn như vậy, người hỏi tôi vấn đề này có thể đếm trên đầu ngón tay.

 

"Kia, cậu có bạn gái không?"

 

Quả nhiên thói đời không hề giống như xưa, suy nghĩ thật mau, chẳng lẽ nói les đã muốn xâm nhập lòng người? Sẽ không a, tôi còn mơ hồ nhớ rõ bây giờ là thời đại bảo thủ, vì sao người người bên cạnh lại đều open như vậy?

 

"Cậu đoán xem!" Kinh nghiệm nói cho tôi biết, loại vấn đề này không thể thẳng thắn thành khẩn, hậu hoạn vô cùng.

 

"Có thể không đoán hay không a!"

 

"Không thể, đoán là sở thích lớn nhất của mình mà. Được rồi, mình không cần mượn sổ cậu chép lại đâu, toàn mấy việc vặt vãnh, mình nhớ đại khái rồi!" Nói xong trả sổ cho tiểu Đinh.

 

"Nhớ hết rồi hả?"

 

"Tám mươi phần trăm đi!"

 

"Ai ô ô, cậu nói đi, Chu tài tử, đầu cậu nếu cho mình thì thật tốt!" Tiểu Đinh thèm nhỏ dãi nhìn đầu của tôi, làm cho tôi cảm thấy cực kì quỷ dị.

 

"Cho cậu? Thôi đi, cậu váy đầm xúng xính, bên trên lại cắm cái đầu của mình, cậu tự tưởng tượng đi!" Vừa nói vừa cười đi ra ngoài, lúc đi tới cửa còn nghe thấy tiểu Đinh ở trong phòng gào thét.

 

"Chu Minh, cậu chết với mình..."

 

Buổi chiều lên lớp giảng ngữ pháp, sau đó phát bài tập. Lúc ẩn lúc hiện dạo quanh phòng học, cảm thấy mình có chút vô trách nhiệm. Giờ tự học xem như học thêm, học sinh phải đóng thêm tiền cho trường. Haiz, mọi người nói thử xem, phát bài tập cho học sinh làm thế này, ở đâu mà không phải làm, về nhà làm được rồi, không nên bắt ngồi làm ở trường để bịp bợm móc túi người khác như này. Mà tôi đây, lại lãng phí thời gian ở đây.

 

Không phải lỗi của học sinh, cũng không phải lỗi lão sư. Tiền là nhà trường thu, sách bài tập là nhà trường in, giờ dạy học cũng là nhà trường sắp xếp.

 

Học thêm, đến tột cùng là ai được lợi?

 

Nhớ đến trước kia, ở mỗi tiết tự học, Cẩn rất ít khi nào để cho học sinh tự làm bài tập, nàng vẫn luôn giảng giải không ngừng, tựa hồ muốn truyền đạt tất cả hiểu biết của mình cho học sinh.

 

Làm lão sư, càng cảm thấy bội phục Cẩn. Tạm không nói kiến thức chuyên môn đủ vững vàng, chính là thái độ này, đã đủ cho tôi học tập.

 

Ai nha nha, không thể nhớ Cẩn. Tiết học chưa kết thúc, lỡ như bị học sinh nhìn thấy vẻ mặt mê gái của mình...

 

Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh...

 

Trương Trác ngồi đó chăm chú làm bài tập, cũng không ngẩng đầu lên. Tôi không bước qua xem, tôi còn nhớ hồi còn đi học mình ghét nhất là lúc làm bài bị lão sư đứng bên cạnh nhìn, cảm giác rất buồn bực.

 

Tuy rằng chưa làm lão sư bao lâu, nhưng bầu không khí này làm cho tôi cảm thấy vô cùng quen thuộc. Chẳng bao lâu trước kia, tôi cũng là một học sinh ngồi ở dưới nghe giảng, làm bài, kiểm tra. Mà hiện tại, tôi đứng trên bục giảng, bắt đầu nhìn người khác làm bài, phê sửa bài tập. Đời người như một vở kịch, nghề nghiệp là một diễn viên, diễn lại cuộc sống của mình, không biết khi nào thì hạ màn chào cảm ơn, chẳng qua cũng chỉ là diễn cho người khác xem hoặc cho chính mình thưởng thức.

 

Đang nghĩ ngợi, một bạn nữ đi tới, vẻ mặt sợ hãi.

 

"Chu lão sư, ngữ pháp câu này em không rõ!" Thanh âm bé nhỏ đáng thương, giống như tôi là một con sói to đang chờ ăn thịt cô bé choàng khăn đỏ vậy...

 

Nhìn thoáng qua, tôi nhỏ nhẹ chậm rãi giải thích: "Câu này à, đây, tôi phân tích cho em một chút." Tự tôi cũng thấy mình dùng thanh âm này có chút buồn nôn. Không đúng, không phải buồn nôn, mà là cực kì buồn nôn...

 

"Kia, em tìm chủ ngữ của câu." Thật sự là phục mà, học có một câu không phải lao lực như vậy đi.

 

Cô bé kia nhìn nhìn tôi, lại nhìn nhìn bài tập, tiếp tục im lặng.

 

"Không hiểu à? Đây, không vội, mình xem lại từ đầu ha!" Nói lại một lần.

 

"Lần này hiểu không?"

 

Không nói gì, cũng không động đậy. Tôi bắt đầu hoài nghi tôi đang cùng một người điếc trao đổi.

 

"Bây giờ tìm chủ ngữ câu trước!" Buồn bực. Tôi nhịn xuống cảm giác muốn nói luôn cho con bé đáp án, liều mạng áp chết tính nôn nóng của mình, kiên nhẫn giảng.

 

Phân tích có một câu mà phải giảng 10 lần hơn nửa tiếng đồng hồ, thẳng đến tan học, mới tính thông thạo đôi chút.

 

Học sinh một đầu mồ hôi, lão sư tôi cũng cảm thấy mồ hôi đầy đầu.

 

"Cám ơn lão sư!" Vẫn là sợ hãi, có điều đã nở nụ cười.

 

Tôi bắt đầu cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

 

"Mấy dạng câu từ này không cần nóng nảy, tìm được chủ ngữ sẽ giải quyết dễ dàng. Làm một vài bài tập tương tự, làm một hồi là quen!" Tôi cười nói.

 

"Dạ, cám ơn Chu lão sư!" Cô bé này còn cúi người chào, làm cho tôi rất không quen.

 

Không biết khi nào Trương Trác đã đến bên cạnh tôi:

 

"Chu Sir, cô thật là lợi hại, này lại có thể giảng thông. Chị đại này trong lớp em nổi danh là tiếng Anh ngu ngốc, dầu muối không ăn, nước đổ đầu vịt, đàn gảy tai trâu!"

 

"Né qua một bên đi!" Vội cản Trương Trác lại, đừng để cho cô bé kia nghe thấy, đánh mất tự tin thật vất vả vừa hình thành...

 

Trương Trác liền đứng bên cạnh tôi cười tủm tỉm đầy xấu xa. Bên cạnh vừa vặn có người đi qua, đều tò mò hỏi Trương Trác cười cái gì.

 

"Mắc mớ gì tới cậu, né qua một bên đi!"

 

Ngất, con bé này học đúng là mau...

 

--------------------------

 

Chú thích

 

1. 《Hồng Lâu Mộng-Tào Tuyết Cần》

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK